HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

NÍU HẠ

NÍU HẠ

Hạ đã tàn rồi phải không anh?
Ve thôi không hát, nắng thôi nồng
Phố chiều cánh phượng không còn thắm
Hoa bằng lăng rụng tím bên song

Hạ giã biệt rồi phải không anh?
Lá nhuốm màu Thu nắng trải đồng
Lãng đãng mưa chiều giăng kín lối
Ngập hồn tê tái ... nhớ mênh mông

Hạ đi thật rồi có phải không ?
Còn không thề thốt với chờ mong
Ngơ ngác con đò trên bến vắng
Lục bình xơ xác ngập khúc sông

Chốn cũ bây giờ ai ngóng trông?!
Người xưa còn mãi ở trong lòng?
Đưa tay níu vội mây mùa Hạ
Nghe buồn lá đổ xuống chênh chông

HNL

KHOẢNG LẶNG

....

Như một đoạn nhạc cần có một nốt lặng, để dồn nén và chuẩn bị cho cao trào, một dấu lửng bỏ ngang khung chữ mở ra nhiều thứ, khoảng vô hình lắng đọng dư âm tận hưởng dội từ cả suy nghĩ và tâm hồn...

Không phải đôi khi, mà rất nhiều lần trong đời, người ta cần một khoảng lặng. Nhỏ thôi, nhưng chậm và đều, để lấy lại những hơi thở ban mai trong dòng chảy hối cả của cuộc sống, thư giãn và phiêu lưu trong thế giới riêng ta...

Bất cứ lúc nào, khi thời gian bất ngờ dừng lại, chợt nghe được đôi chút tiếng lòng mênh mang, nhoi nhói, lẳng lặng và kéo dài. Có khi gợn lên nơi đáy mắt thoáng buồn một miền kí ức. Có khi nhoẻn lên đầu môi sự vu vơ yêu lấy những gì bắt gặp được. Còn bao nhiêu giây, bao nhiêu phút khác nữa nghe trống rỗng, trơ trọi, chẳng biết mình muốn gì cần gì, chẳng biết như lạc vào đâu. Có im lặng mới thấy được mình hình như tồn tại hay không tồn tại không phụ thuộc không gian thời gian...

Một phút mặc niệm của ngậm ngùi, nuối tiếc, con người ta nhớ về những thứ bỏ mình đi để chìm vào quá khứ. Khoảnh khắc ngắn ngủi của bao nỗi đau bay về, nhuộm nâu cả mặt đất, con đường. Khoảng lặng ấy chứa trong nó một vùng trời nỗi nhớ, niềm thương...

Một phút chết lòng giấu bước chân không vững, tê tái người khi giật mình trông ra ngoài kia có những điều phá bỏ hết niềm tin của mình. Ánh sáng méo mó, vầng trán sụp nghiêng, không kịp thở để cảm xúc tuôn ra héo úa...

Sự im lặng trở nên đáng sợ nhất mỗi lần nó đột ngột, làm người ta hụt hẫng. Sự im lặng trước một cơn bão luôn khiến người ta lạ lẫm. Không ạt, không hung dữ, nó cuốn tất cả cơn giận lại, giả mình trong một chiếc gối mơ màng. Để rồi sau đó, một cách tàn nhẫn, tất cả tràn lên nuốt chửng, nhấn ngập đầu sự sống, hạnh phúc, hy vọng mỏng manh...

Khoảng lặng không còn đơn thuần là một ít. Nó dài hàng ngàn cây số, lâu hàng thế kỉ, kéo hai con người ngồi cạnh nhau ra hai hòn đảo cô đơn, lạc lõng mà có nhích lại gần bao nhiêu cũng thấy vời vợi xa xăm. Gần nhau đến nỗi với không thể nào tới được nữa. Không nói, không cười, hai kẻ lỡ lầm bước trên hai con thuyền ngược hướng, ngược gió, để lá lá phong rơi khói tỏa che khuất tầm tay thân thương. Dòng sông bên dưới chảy vô tận, trong veo đến kì lạ mà biết đâu linh hồn nó đã nhạt nhòa đi mất cùng sự mòn mỏi giá lạnh của con tim...

Lặng thinh...cuộc sống...

(ST)



Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

HỢP ĐỒNG

HỢP ĐỒNG ... 

Anh bảo rằng mình yêu nhau em nhé 
Một trăm ngày,... mình chỉ giả vờ thôi 
Cho đời mình không còn thấy đơn côi 
Khi hết hạn trả nhau về như trước 

Anh cũng bảo trong thời gian chung bước 
Yêu thật nhiều và không nghĩ gì thêm 
Không giận hờn và cũng chẳng được ghen 
Vì chỉ có một trăm ngày hạnh phúc 

Rồi từ đó mỗi ngày ta gặp gỡ 
Rót vào nhau mật ngọt ngất ngây hồn 
Và đêm về lưu dấu những môi hôn 
Cho thôi hết những đêm dài quạnh quẽ 

Một trăm ngày yêu say mê em nhé 
Để trần gian còn lại chỉ hai người 
Cho hoa tình chúng mình mãi thêm tươi 
Hết hợp đồng ta yêu nhau mãi mãi 

Hương Ngọc Lan


ĐỢI ANH

ĐỢI ANH

Mùa Đông này mình vẫn phải xa nhau
Từng cơn gió rít bên thềm lạnh giá
Thời gian ơi ... sao mà trôi chậm quá
Biết khi nào mình mới được bên nhau???

Lời hứa xưa, anh hẹn đến mùa sau
Sẽ trở về ... em thôi sầu nhung nhớ
Đêm mùa Đông sẽ không còn trăn trở
Khi giáo đường rộn rã tiếng chuông xa...

Giờ nơi đây... đang vọng tiếng thánh ca
Mà khi xưa hai đứa mình cùng hát
Vắng anh rồi thấy cõi lòng tan nát
Tiếng kinh cầu sao nghe quá thê lương

Về đi anh.... cho em bớt nhớ thương
Để mùa Đông thôi không còn lạnh giá
Vì với em anh đã là tất cả
Là tâm hồn hơi thở trái tim yêu.

Hương Ngọc Lan


CÓ ANH BÊN ĐỜI

CÓ ANH BÊN ĐỜI

Anh đã đến bên em như ngọn nến
Thắp sáng lên tâm hồn đang tối tăm
Bấy lâu nay như phiến đá âm thầm
Mặc mưa gió, mặc dòng đời xuôi ngược..

Anh đã đến tựa như lời nguyện ước
Con sóng tình đưa thuyền cập bến yêu!
Như gió hè căng no những cánh diều
Cho em chếnh choáng say... men tình ái...

Anh đã đến xua tan niềm khắc khoải
Đóa hoa tình rực rỡ ngát vườn yêu!
Hạnh phúc giản đơn khi mỗi buổi chiều
Tựa vai nhau nhìn mây trôi lặng lẽ..

Anh đã đến thì đừng đi anh nhé!
Để tình mình đẹp mãi tựa giấc mơ!
Và đêm ngày mình cùng dệt vần thơ
Cho niềm đau chỉ còn là dĩ vãng!!

Hương Ngọc Lan