HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2020

MÙA LỠ YÊU

MÙA LỠ YÊU  
Hương Ngọc Lan 
Mỹ Tho chẳng có bốn mùa, chỉ loay hoay mưa nắng Bây giờ thì chả biết gọi là mùa gì?! Đêm nay, trời se lạnh. Cơn gió lật mình qua nỗi nhớ bứt rứt, khi nóng khi lạnh. Ta cũng nằm nghiêng, nghiêng về bên trái phía con tim nhức buốt từng cơn nhỏ. Lấy gối bịt kín tai, mà vẫn nghe tiếng con tắc kè thủng thẳng đếm thời gian. Một; hai; ba; bốn... bảy! Tức kè! Tắc kè! 
Hồi mới quen nhau mình thường chọc người ta, là con tắc kè nó kêu "Bắc kỳ! Bắc kỳ!". Người ta không giận, chỉ cười. Nụ cười ấm áp đầy mê hoặc, nụ cười mà mấy đứa bạn gái cảnh báo mình "nụ cười sát gái". 
Ơi! Mọi người ăn nói tào lao! Sát ai chứ sát cô gái miền Tây duyên dáng như mình đâu có dễ. 
Để bày tỏ chính kiến, hai lần người ta mời mình đi cà phê mà bị từ chối. Tưởng người ta quê, sẽ giận hờn, nhưng lạ thay khi gặp nhau vẫn nụ cười ấm áp, thân thiện. 
Người ấy chấm điểm "hót-boy" cũng vào loại trung bình, chẳng có gì đặc biệt. Cao một mét sáu lăm, không gầy, không mập, thấy cũng ít rượu bia, không hút thuốc lá. Công việc lương cũng đủ ăn. Nói túm lại không có gì hấp dẫn đám con gái thực dụng như mình, ngoài nụ cười duyên và cái tài làm thơ. Thơ của gã này viết tưng tửng, như là viết chơi, mà đọc thấy từng dòng cảm xúc tan chảy thấu con tim, thổn thức. Thú thực là mình cũng thích thơ của gã. 
Rồi một lần mình đã mạnh dạn làm thơ tình tặng gã, gã đọc xong chỉ cười, chẳng nói gì. Đó là bài "Hay mình yêu nhau đi", chẳng nhận được lời khen chê nào, chỉ nhận được nụ cười. Mình ghét gã, muốn trả thù, nghĩ mãi hỏng biết làm gì, ừ thì mời gã đi ăn sáng uống cà phê ở quán Chương Dương. 
- Đúng 7 giờ nha! Không tới là em giận đó. Tới muộn em không có chờ nha". 
Nhưng mình không tới, ở nhà nấu mì gói với hột vịt ăn điểm tâm, vừa ăn vừa mỉm cười khoái trá khi nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngáo chờ đợi của gã ngoài quán. 
Hôm sau, gặp nhau chỉ thấy gã lo lắng hỏi. "Sáng qua em bệnh hả?". 
...... 
Gã chuyển công việc từ Mỹ Tho lên Sài gòn, lúc đi còn quên cả chào tạm biệt mình. Giận quá, tính gọi điện "chửi" cho một hồi thì có tin nhắn. Bye em nhé! Anh đi gấp quá, không kịp chia tay. Hẹn ngày về thăm". 
Thôi đi tía! Tôi đâu thèm chờ cuộc về thăm của ông chi. 
Mà nói vậy chứ hai ba tháng nay đâu thấy mặt mũi gã đâu. Đêm mùa đông se lạnh, giờ gã ngồi với cô bạn gái mới quen ở Sài Gòn trong quán cà phê ấm cũng nào đó. Bàn tay ấm mềm của gã nắm hờ trên bàn tay cô gái, rồi từ từ xiết chặt. Lúc chia tay ở góc phố, làn tóc cô bạn gái bay trùm kín khuôn mặt chữ điền, và một nụ hôn dài. 
Trời ơi! Thôi nhen! Nghĩ tầm sàm không hà! Mình với gã có hẹn thề gì đâu? Có nói tiếng yêu lần nào đâu? Hic! Đồ nhà quê! Đồ Bắc kỳ! Sao gã không chịu hiểu mình chứ. 
"Chỉ mong một lần anh ơi, nhìn về em đây, nhìn vào trong đôi mắt em này... " lời bài hát cứ vang vang bên tai, ... mà thực, có bao giờ gã nhìn vào mắt mình lần nào đâu, nên làm sao hiểu nổi. 
Nước mắt thấm ướt một bên gối, khóe miệng cũng thấy mằn mặn. Hay là cuối tuần này mình tìm cớ lên Sài Gòn? Mình sẽ gọi điện cho gã, nói gã phải tới ngay công viên Lê Thị Riêng gần nhà dì Sáu. 
"Tôi cần nói với anh một chuyện! Chuyện rất quan trọng!". Ủa mà rồi nói chuyện gì ta? Kệ! miễn là vác cái mặt gã tới.
 16/9/2019



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét