HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

NGÀY CUỐI CÙNG CỦA NĂM

NGÀY CUỐI CÙNG CỦA NĂM

Ngày cuối cùng của năm
dòng người ngược xuôi vội vã
ở ngã tư đường
những đứa bé gầy còm đen đúa
mắt ngây ngô
ngửa tay xin vài đồng bố thí giữa cái nắng trưa thiêu đốt
nơi góc đường
bà lão yếu ớt
lom khom sửa lại mớ rau héo úa dưới vạt nắng chiều hiu hắt
ngày cuối cùng của năm
người thanh niên
bò lê phía trước giáo đường
giơ sấp vé số trong đôi tay ngoặt nghẹo
cười ngờ nghệch
ánh mắt van lơn mời gọi
dưới những sợi nắng chiều sót lại trước hoàng hôn
ánh đèn hắt bên hiên
đôi quang gánh trên vai mẹ thêm quằn nặng
vòng xe đạp của cha hối hả
mồ hôi đẫm ướt nỗi lo
cơm áo gạo tiền còn chưa đủ
Ngày cuối cùng của năm
dòng người vội vã
đám nam nữ thanh niên tóc xanh tóc đỏ
tụ tập
ngêu ngao
tiếng nhạc xập xình dưới ánh đèn màu
gõ bàn khua ghế
thỉnh thoảng rú lên như bầy thú hoang
lao đi
ngày cuối cùng của năm
cũng qua
cuốn theo bao lo toan vất vả
hỷ nộ sân si
còn ta
trống trải, ngẩn ngơ
buồn - vui?...
chẳng biết!!!
giữa dòng đời vội vã
sống - còn
được - mất
phải làm gì?
với những người đã cho ta cuộc sống?
phải làm gì?
với những người không quen
đã hy sinh đổi bình an
làm gì
với những người lỡ làm ta tổn thương
hiểu được
cuộc đời này ngắn lắm
hãy thứ tha
cho người...
cho ta...
Ngày cuối cùng của năm
nguyện cầu
không còn khổ đau sân hận
thân tâm an nhiên
cuộc sống yên bình
xua tan sóng gió
không có đố kỵ, ghét ghen
không còn hối tiếc ân hận
ngày cuối cùng của năm
đã khép
BC

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

HẸN

HẸN

Lại một mùa noel nữa đã qua
Mà ta vẫn ở hai đầu nỗi nhớ
Tiếng thánh ca buồn như lời nức nở
Chuông lễ chiều vang vọng quá thê lương

Em nơi này đêm ngày lấy sợi thương
Xen sợi nhớ để dệt tình mộng ảo
Dẫu nắng táp mưa sa hay gió bão
Vẫn âm thầm lặng lẽ đợi mùa sau

Chẳng biết rằng ngày sau sẽ ra sao
Nhưng lòng vẫn chờ mong anh trở lại
Tháng năm qua hứa yêu anh mãi mãi
Dẫu một lần ta được đến bên nhau

Nhớ nha anh lời hẹn ước đã trao
Khi Đông đến chuông giáo đường rộn rã
Những hoa tuyết bên đường rơi lã chã
Anh sẽ về mình hòa tiếng Thánh ca.

Hương Ngọc Lan


Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2017

CÓ MỘT NGHỀ NHƯ THẾ

CÓ MỘT NGHỀ NHƯ THẾ

có một nghề tuy không phấn bám tay
cũng không dám mơ đơm hoa kết trái
có một nghề lặng thầm như dòng chảy
chỉ ước mơ truyền mạch sống cho người

cũng đêm ngày trăn trở thiếu nụ cười
chông đèn khuya soạn từng trang giáo án
cũng miệt mài sáng chiều nhăn vần trán
tìm tinh hoa để khơi lại cuộc đời

bốn mùa sang vẫn tóc rối tơi bời
không áo hoa dáng dịu dàng tha thướt
ngày hiến chương vẫn lặng thầm độc bước
đem tình thương vá chỗ khuyết cho tròn

tháng năm dài trong lặng lẽ mỏi mòn
gieo yêu thương chẳng mơ người báo đáp
người hạnh phúc là thấy lòng ấm áp
là vui mừng như đang được vinh danh

(HNL )


Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

XIN

XIN

sao người lại về?... trong giấc mơ của tôi?!?
xin hãy cứ xa...
                          như đã từng như thế
cớ sao về đây rồi chỉ nhìn lặng lẽ
bầm rát tim này người có hiểu hay chăng?

đêm qua người về thoảng nhẹ như ánh trăng
đáy nước lồng nhau nhưng tay không chạm được
vội vã choàng ôm rồi giật mình...
                                                         ngã ... trượt
ảo ảnh xa mờ tan tác chốn hư vô

sao người trở về mà tôi thấy bơ vơ
câu nhớ câu thương nghe chừng như lạc lõng
ánh mắt xa xăm không còn in hình bóng
dấu yêu thuở nào giờ đã hóa rêu phong

xin người đừng về
                           để tôi khỏi nhớ mong
hãy để tháng năm xóa tan đi tất cả
như chưa từng yêu
                             thuở còn là xa lạ
tôi - ánh sáng ngày hè
                          người - le lói trăng khuya

Hương Ngọc Lan

Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

ĐỜI

https://youtu.be/mjJxKlF-1Ow

Đời là những bài ca không đoạn kết. Người ta chẳng thể nào khôn lớn khi mãi hoài nghĩ về hôm qua. Nhưng cũng chẳng ai trưởng thành khi bỏ quên quá khứ. Rồi sẽ đến lúc phải chọn cách buông bỏ như một lẽ tất yếu. Điều đó không có nghĩa rằng ta đang lãng quên mà chỉ là thôi không nhung nhớ nữa. Và biết đâu, đến một lúc nào đó, khi vô tình gặp nhau giữa cơn mưa chiều, ta sẽ mỉm cười chào nhau, sẽ không còn nghĩ về nỗi nhớ bạc màu xưa cũ.

Lướt qua nhau. Thật nhẹ...!


Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

TỰ KHÚC

TỰ KHÚC

Ta vẫn bên nhau với danh nghĩa vợ chồng
Nhưng có lẽ chỉ là đồng sàn dị mộng
Dẫu cận kề nhau nhưng tâm hồn trống rỗng
Anh thì hững hờ, em mòn mỏi héo hon

Ta đã từng thề câu vàng đá sắc son
Ấy mà đến nay không còn cùng chia sớt
Tình yêu ngày xưa giờ mỗi ngày một bớt
Ngọt đắng vui buồn tự ai nấy suy tư

Ta đã không còn như cái thuở ban sơ
Biết phải sao đây khi chiếc giường chia đôi mộng
Mỗi bước ai đi chẳng còn ai trông ngóng
Bên bữa cơm chiều, chỉ... tuồng diễn với con thơ

Ta vẫn chung nhà nhưng như kẻ bơ vơ
Thấy lạc lõng trong từng sân vườn góc bếp
Từng ánh nhìn nhau bỗng vô hồn rỗng tuếch
Tiếng con thơ cười ngỡ mảnh vỡ ghim vào tim

Đôi khi một mình ước đời như cuốn phim
Sau bao vỡ tan gương lại lành không tỳ vết
Qua đi đắng cay tình vẫn đong đầy không vơi bớt
Bình minh cuộc đời lại soi sáng khắp muôn nơi

Mình sẽ đồng lòng lái con thuyền hạnh phúc ra khơi
Chúng ta sẽ vui chung niềm vui của con trẻ
Mãi bên nhau để không còn thấy đời đơn lẻ
Thắp ngọn lửa lòng sưởi ấm lại những phút yêu xưa

Hương Ngọc Lan