Thứ Tư, 28 tháng 11, 2018
RƠI
RƠI ...
chiều
rơi
hạt nắng còn lại
ngoài kia
lang thang mê mải
chậm đếm thời gian
...
rơi
hạt nắng còn lại
ngoài kia
lang thang mê mải
chậm đếm thời gian
...
hoàng hôn
rơi
hạt mưa, đậu trên lá
nhịp sống đi - về hối hả
tim thổn thức
chờ mong
...
rơi
hạt mưa, đậu trên lá
nhịp sống đi - về hối hả
tim thổn thức
chờ mong
...
cõi lòng
chợt trăn trở
những ngôn từ khó nói
ngổn ngang
tê tái
nặng sầu
...
chợt trăn trở
những ngôn từ khó nói
ngổn ngang
tê tái
nặng sầu
...
chơi vơi
gởi hồn theo thơ
nhạt
muộn phiền trôi dạt muôn nơi
gói ưu tư theo cánh chim trời
...
gởi hồn theo thơ
nhạt
muộn phiền trôi dạt muôn nơi
gói ưu tư theo cánh chim trời
...
yêu thương
đến, đi
lòng quặn thắt
nỗi niềm se sắt tâm can
tim vụn vỡ giữa chiều tàn
...
đến, đi
lòng quặn thắt
nỗi niềm se sắt tâm can
tim vụn vỡ giữa chiều tàn
...
T❤BC
Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018
NGƯỜI ĐÀN BÀ
NGƯỜI ĐÀN BÀ
Người đàn bà...
đứng nhìn nhánh sầu đâu
Trong gió mưa phải oằn mình tơi tả
Chợt thấy giống đời mình sao nghiệt ngã
Biết hôm nào
đứng nhìn nhánh sầu đâu
Trong gió mưa phải oằn mình tơi tả
Chợt thấy giống đời mình sao nghiệt ngã
Biết hôm nào
tìm được ánh vầng dương
Người đàn bà
ôm trọn mối đau thương
Bởi trái tim
đôi lần
mang thương tổn
Đôi khi muốn
chối bỏ đời
chạy trốn
Đi về miền đất lạ
chốn xa xăm
ôm trọn mối đau thương
Bởi trái tim
đôi lần
mang thương tổn
Đôi khi muốn
chối bỏ đời
chạy trốn
Đi về miền đất lạ
chốn xa xăm
Người đàn bà
với đôi mắt quầng thâm
Đêm từng đêm khóc phận mình dang dở
Gió tứ phương
che bên nào cũng hở
Lạnh vai gầy
lạnh cả trái tim côi
với đôi mắt quầng thâm
Đêm từng đêm khóc phận mình dang dở
Gió tứ phương
che bên nào cũng hở
Lạnh vai gầy
lạnh cả trái tim côi
Người đàn bà
đêm khát một bờ môi
Khát vòng tay trên đường chiều nhạt nắng
Gánh đa đoan trong cõi đời thầm lặng
Khoác phong trần
lỡ kiếp
đàn bà - em
đêm khát một bờ môi
Khát vòng tay trên đường chiều nhạt nắng
Gánh đa đoan trong cõi đời thầm lặng
Khoác phong trần
lỡ kiếp
đàn bà - em
Hương Ngọc Lan
“Người đàn bà”*…
nào muốn lấm lem
Nhưng cuộc đời đem bao giông bão
Cố chứng minh mệnh đề nghịch đảo
Nhưng chỉ là
huyền hão mà thôi
Tận vực sâu
người đàn bà đã cố nhoi
Sao phần số
cứ cút côi
“tơi tả”*
Bao lần cố đứng lên
bao lần lại ngã
Người đàn bà
vật vã
giữa đời không
Tình yêu ư!?
có phải là cuộc đi rong
Người đàn bà đợi mong hoài…không thấy
Chờ đợi điều gì
nơi ấy?
Thời gian càng…
hằn tấy vết đau
“Người đàn bà đêm khát”*
chờ được trao
Cho nhau tất cả những gì từ... lâu giữ cất
Ừ!
Thì cần gì được mất
“Gánh đa đoan”*
vương vất tự lâu rồi.
(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu
nào muốn lấm lem
Nhưng cuộc đời đem bao giông bão
Cố chứng minh mệnh đề nghịch đảo
Nhưng chỉ là
huyền hão mà thôi
Tận vực sâu
người đàn bà đã cố nhoi
Sao phần số
cứ cút côi
“tơi tả”*
Bao lần cố đứng lên
bao lần lại ngã
Người đàn bà
vật vã
giữa đời không
Tình yêu ư!?
có phải là cuộc đi rong
Người đàn bà đợi mong hoài…không thấy
Chờ đợi điều gì
nơi ấy?
Thời gian càng…
hằn tấy vết đau
“Người đàn bà đêm khát”*
chờ được trao
Cho nhau tất cả những gì từ... lâu giữ cất
Ừ!
Thì cần gì được mất
“Gánh đa đoan”*
vương vất tự lâu rồi.
(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu
RU TÌNH 5
RU TÌNH 5
ta ngẩn ngơ như cánh chim lạc bạn
ngược đường chiều mang nặng nỗi niềm riêng
gió mưa làm đôi cánh nhỏ chao nghiêng
gió mưa làm đôi cánh nhỏ chao nghiêng
tim run rẩy, co ro trong giông bão
ta lẻ loi cánh vạt đêm khắc khoải
mãi riêng mình in bóng nước liêu xiêu
chẳng còn gì ngoài một nỗi hắt hiu
lây lất sống qua năm dài tháng rộng
mãi riêng mình in bóng nước liêu xiêu
chẳng còn gì ngoài một nỗi hắt hiu
lây lất sống qua năm dài tháng rộng
cố tìm đường len vào giấc mơ anh
anh hững hờ, bóng lại quá mong manh
nên cứ mãi hoài bơ vơ khắc khoải
anh hững hờ, bóng lại quá mong manh
nên cứ mãi hoài bơ vơ khắc khoải
rồi lặng lẽ với cuộc đời ngang trái
se sắt lòng trăn trở nhớ miên man
mỏi mòn rơi giữa đổ nát hoang tàn
trong quạnh quẽ vùi chôn niềm khao khát
se sắt lòng trăn trở nhớ miên man
mỏi mòn rơi giữa đổ nát hoang tàn
trong quạnh quẽ vùi chôn niềm khao khát
và khoắt khuây ôm cõi lòng tan nát
vương bên đời mãi một nỗi bâng khuâng
gói sầu thương nhẹ bước trên đường trần
như phiến đá vạn kiếp sầu rêu phủ
vương bên đời mãi một nỗi bâng khuâng
gói sầu thương nhẹ bước trên đường trần
như phiến đá vạn kiếp sầu rêu phủ
Hương Ngọc Lan
Tình ru
Tình ơi hởi…khúc ru nào là đủ
ru ta vào giấc ngủ giá băng
một lời thôi xin cho được trối trăn
đêm ăn năn đợi chờ mùa xám hối
người lẻ loi riêng ta thì một lối
lầm lủi đi trong bóng tối đoạ đày
tìm nhớ thương, tìm chút hình hài
sao tháng ngày mãi xa thăm thẳm
người chiếc bóng ta buồn thắm đẫm
giấc mơ ư? chỉ tẩm nỗi buồn đau
hỏi liệu rằng có được ngày sau
hay lại rơi…chênh chao…khắc khoải
ta vốn mà chỉ là dòng chảy
trôi lang thang trong dải ngân hà
xin người đừng một phút mặn mà
rồi chỉ là phù du ngang trái
trái tình người ta nào dám hái
bởi huyệt sâu chờ chực đợi ta
ngày mai này nơi bãi tha ma
bia mộ ta thời gian rêu phủ
Duthuymiengiang
Tình ơi hởi…khúc ru nào là đủ
ru ta vào giấc ngủ giá băng
một lời thôi xin cho được trối trăn
đêm ăn năn đợi chờ mùa xám hối
người lẻ loi riêng ta thì một lối
lầm lủi đi trong bóng tối đoạ đày
tìm nhớ thương, tìm chút hình hài
sao tháng ngày mãi xa thăm thẳm
người chiếc bóng ta buồn thắm đẫm
giấc mơ ư? chỉ tẩm nỗi buồn đau
hỏi liệu rằng có được ngày sau
hay lại rơi…chênh chao…khắc khoải
ta vốn mà chỉ là dòng chảy
trôi lang thang trong dải ngân hà
xin người đừng một phút mặn mà
rồi chỉ là phù du ngang trái
trái tình người ta nào dám hái
bởi huyệt sâu chờ chực đợi ta
ngày mai này nơi bãi tha ma
bia mộ ta thời gian rêu phủ
Duthuymiengiang
Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018
KHÔNG TÊN 46
KHÔNG TÊN 46
Đã bao mùa ký ức cũng phôi phai
Bạc thời gian đong đầy trên mái tóc
Lối về xưa giờ rêu phong ẩm mốc
Chiếc lá vàng bay theo gió bơ vơ
Chiều âm thầm con sóng nhỏ ngẩn ngơ
Bao niềm đau chỉ riêng mình mang nặng
Mấy mùa qua bên dòng đời bình lặng
Trôi lững lờ nên dang dở câu thơ
Bước lê dài lạc lõng cả trong mơ
Yêu thương cũ bỗng trở thành vụn dại
Người đã quên - người thì còn mê mải
Câu ân tình hóa cổ tích xa xưa
Đã bao mùa năm tháng vẫn nhẹ đưa
Cuốn tim ai lạc trôi vào quên lãng
Dấu tích xưa cũng chìm theo dĩ vãng
Khẳng khiu đời nương tựa bóng câu kinh
HNL
Đã bao mùa ký ức cũng phôi phai
Bạc thời gian đong đầy trên mái tóc
Lối về xưa giờ rêu phong ẩm mốc
Chiếc lá vàng bay theo gió bơ vơ
Chiều âm thầm con sóng nhỏ ngẩn ngơ
Bao niềm đau chỉ riêng mình mang nặng
Mấy mùa qua bên dòng đời bình lặng
Trôi lững lờ nên dang dở câu thơ
Bước lê dài lạc lõng cả trong mơ
Yêu thương cũ bỗng trở thành vụn dại
Người đã quên - người thì còn mê mải
Câu ân tình hóa cổ tích xa xưa
Đã bao mùa năm tháng vẫn nhẹ đưa
Cuốn tim ai lạc trôi vào quên lãng
Dấu tích xưa cũng chìm theo dĩ vãng
Khẳng khiu đời nương tựa bóng câu kinh
HNL
YÊU LẦN NỮA
YÊU LẦN NỮA
Đêm nằm một mình trăn trở
Miên man tiếng gió lào xào
Ngỡ lời yêu tự thuở nào
Nhẹ ru hồn ta ngây ngất
Miên man tiếng gió lào xào
Ngỡ lời yêu tự thuở nào
Nhẹ ru hồn ta ngây ngất
Lời xưa giờ còn hay mất
Sao tim như sóng cồn cào
Ngóng chờ người tận nơi nao
Chợt lòng dậy lên bão tố
Sao tim như sóng cồn cào
Ngóng chờ người tận nơi nao
Chợt lòng dậy lên bão tố
Đêm nay nương nhờ mây gió
Chuyển dùm ta đến trao người
Làn môi ánh mắt nụ cười
Và lời yêu thương lắm lắm
Chuyển dùm ta đến trao người
Làn môi ánh mắt nụ cười
Và lời yêu thương lắm lắm
Phút giây bên nhau say đắm
Kiếp này chẳng thể nào quên
Dẫu rằng còn lắm chông chênh
Nhưng lòng hằn in mãi mãi
Kiếp này chẳng thể nào quên
Dẫu rằng còn lắm chông chênh
Nhưng lòng hằn in mãi mãi
Vẫn biết tuy còn xa ngái
Nhưng tình khắc cốt ghi tâm
Một phút cũng thành trăm năm*
Luân hồi nguyện yêu lần nữa
Nhưng tình khắc cốt ghi tâm
Một phút cũng thành trăm năm*
Luân hồi nguyện yêu lần nữa
Hương Ngọc Lan
TRỞ VỀ
TRỞ VỀ
em trở về sau những tháng ngày lang thang trốn chạy
nhà vẫn còn đây nhưng tất cả hoang tàn đổ nát
cánh cửa lệch xô
chiếc khóa trái tim đã phai mòn hoen ố
chỉ cây ngọc lan sau nhà đang gục đầu héo úa xác xơ
em trở về xác thân rã rời, mang theo một trái tim khô
có còn gì đâu ngoài trắng đôi tay và vài vết thương đang thành sẹo
gian trước gian sau lưu dấu yêu xưa lúc tuy hai mà một
rồi lúc giận hờn
và lúc rũ áo ra đi
mép gối vẫn còn vệt thâm quầng mà từng đêm dài nước mắt trôi theo nỗi nhớ
bậc cửa sau hè mấy dây tigon hồng lỏi len vào phủ kín thềm xưa
em trở về bởi chẳng nơi nào cho em một lần thôi nhớ về anh
dù năm tháng lang thang
cũng đã từng náu nương qua bao căn nhà khác
nhưng không nơi đâu có hương yêu một thời mình say đắm
thuở ngắm ngọc lan sau vườn
ướp hương tình dệt mộng yêu đương
em sẽ chăm lại góc vườn
giấu chôn nửa hồn mang thăm thẳm nỗi đau
đâu thể nào khác hơn
dù biết mất anh
nhưng đáy tim mỏi mong anh về lại
nhà vắng anh rồi
nên hắt hiu, xác xơ, lạnh lùng, cô quạnh
em sẽ thắp ngọn nến hồng
pha lại ấm trà
cửa khép hờ
tựa bóng mình mà đợi chờ anh
em sẽ đợi chờ dẫu kiệt cùng, chát chua, nghẹn ngào trong câm lặng bơ vơ
sẽ vẫn đợi anh dẫu tái tê, nhạt nhòa hay vô vọng
khi anh muốn dừng
xin trở về
căn nhà xưa vẫn luôn rộng mở
em và cây ngọc lan sau vườn
cũng âm thầm
lặng lẽ
yêu
và đợi chờ anh.
HNL
em trở về sau những tháng ngày lang thang trốn chạy
nhà vẫn còn đây nhưng tất cả hoang tàn đổ nát
cánh cửa lệch xô
chiếc khóa trái tim đã phai mòn hoen ố
chỉ cây ngọc lan sau nhà đang gục đầu héo úa xác xơ
em trở về xác thân rã rời, mang theo một trái tim khô
có còn gì đâu ngoài trắng đôi tay và vài vết thương đang thành sẹo
gian trước gian sau lưu dấu yêu xưa lúc tuy hai mà một
rồi lúc giận hờn
và lúc rũ áo ra đi
mép gối vẫn còn vệt thâm quầng mà từng đêm dài nước mắt trôi theo nỗi nhớ
bậc cửa sau hè mấy dây tigon hồng lỏi len vào phủ kín thềm xưa
em trở về bởi chẳng nơi nào cho em một lần thôi nhớ về anh
dù năm tháng lang thang
cũng đã từng náu nương qua bao căn nhà khác
nhưng không nơi đâu có hương yêu một thời mình say đắm
thuở ngắm ngọc lan sau vườn
ướp hương tình dệt mộng yêu đương
em sẽ chăm lại góc vườn
giấu chôn nửa hồn mang thăm thẳm nỗi đau
đâu thể nào khác hơn
dù biết mất anh
nhưng đáy tim mỏi mong anh về lại
nhà vắng anh rồi
nên hắt hiu, xác xơ, lạnh lùng, cô quạnh
em sẽ thắp ngọn nến hồng
pha lại ấm trà
cửa khép hờ
tựa bóng mình mà đợi chờ anh
em sẽ đợi chờ dẫu kiệt cùng, chát chua, nghẹn ngào trong câm lặng bơ vơ
sẽ vẫn đợi anh dẫu tái tê, nhạt nhòa hay vô vọng
khi anh muốn dừng
xin trở về
căn nhà xưa vẫn luôn rộng mở
em và cây ngọc lan sau vườn
cũng âm thầm
lặng lẽ
yêu
và đợi chờ anh.
HNL
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)