HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

VU VƠ VALENTINE

VU VƠ VALENTINE

valentine lần này... là đã mấy mùa rồi anh?
em lại chỉ riêng em
vẫn cô đơn
âm thầm
và… nhớ
lặng lẽ ra
lặng lẽ vào
rồi nén từng tiếng thở
ước mơ xa vời
thêm một lần nghe anh nói lời yêu

thời gian trôi dần... bao mùa yêu đến ru đêm
tất bật lo toan
ngỡ đã nhạt phai và quên đi ngày tháng
độc bước
lẻ loi
chỉ mình em trên lối về tối sáng
mái tóc cũng bạc màu
nhưng chưa phút nào thôi nhung nhớ về anh

valentine lần này
em tự vẽ cho mình đôi mắt long lanh
để giấu che nỗi đau
vu vơ hát ru trái tim mình yên ngủ
cố tình quên đi dấu yêu của những mùa xưa cũ
nhưng chợt thấy bồi hồi
khi vô tình nghe lại bản nhạc quen

valentine lần này em lại vẫn chưa quên
ở tận phương nao
anh có bao giờ thoáng vu vơ nỗi nhớ
ngàn vạn mùa yêu
dẫu chân đã bước qua trăm ngõ
sao cũng không thể nào ngăn em nhớ về anh.

BC.HNL


Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

MƯA ĐÔNG NHỚ ANH

MƯA ĐÔNG NHỚ ANH

Hết mùa Đông anh yêu về nhé
Em chờ anh đất mẹ Mỹ Tho
Cùng anh dệt mấy vần thơ
Vì anh trao nốt giấc mơ diễm tình...

Đón người yêu hoa xinh hé nụ
Để anh quên chuyện cũ người xưa
Con tim hát khúc giao mùa
Ôn nhu hết mực cho vừa lòng anh...

Tình hư ảo mong manh sương khói
Yêu đậm sâu vẫn đợi chờ nhau
Sông Tiền nước có thay màu
Vì anh em vẫn trước sau vẹn tình...

Nụ hôn nồng gửi nhanh cho gió
Nhờ vần thơ nói hộ lòng em!
Mỹ Tho mưa ướt màn đêm
Tô son lên cánh môi mềm chờ anh...

Hứa rồi nhé, tình dành cô bé!
Đừng để em dòng lệ đầy vơi!
Mưa Đông buồn lắm anh ơi
Vòng tay chưa ấm, một trời nhớ thương

Mỹ Tho một đêm mưa 

Hương Ngọc Lan




Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

QUÁ KHỨ


QUÁ KHỨ…!!!

Ai bảo gió lạnh lùng
Ai bảo nắng mùa đông cằn cỗi?
Tuổi ba mươi bước qua thời nông nổi
Em tự thắp cho mình chút lửa ấm cô miên

Em đã từng… là cô tấm hồn nhiên
Nép trong thơm nức quả thị thần tiên.
Bình yên! Xanh mầu cổ tích
Ngày biết nhau… Anh như chiều tĩnh mịch
Bình yên trong em… nổi sóng ngầm
Chiều phía anh giông bão…
Cuốn tung hê áo gió.
Ngực trần em phơi lồng lộng
Em không là em từ phút ấy
Và anh ngây ngô dại khờ… và anh vô nghĩa! …..
Ai bảo gió lạnh lùng và… nắng mùa đông vô nghĩa?

Ơ ớ! Ngoài kia…
Cơn gió đời… Buốt tái!
Hạnh phúc là gì?
Khi rạo rực tim côi
Tàn đêm thổn thức.
Mảnh ngực trần em đốt lửa sưởi đêm - em !!!
HNL

---o0o---

QUÁ KHỨ...!!!

gió
lạnh lùng
nắng 
mùa đông cằn cỗi?
tuổi ba mươi bước qua nông nổi
thắp cho mình chút lửa vô biên

em - cô tấm hồn nhiên
nép trong thơm nức quả thị
bình yên
xanh mầu cổ tích
rồi gặp anh...
như 'gặp' chiều tĩnh mịch
bình yên nổi sóng ngầm

chiều phía anh giông bão...
cuốn tung áo gió.
ngực trần em phơi lồng lộng
không phải là em từ phút ấy
anh ngây ngô
dại khờ
vô nghĩa!
.....
gió lạnh lùng nắng đông vô nghĩa?
ngoài kia...
gió đời ... rất lạnh!
hạnh phúc?
khi tim côi thổn thức.
ngực trần
em đốt lửa
đêm -
em !!!

HNL 



Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

TỰ DƯNG MUỐN

TỰ DƯNG MUỐN

Tự dưng muốn được tựa vai ai đó
Cùng ngồi nhìn ánh đỏ hoàng hôn rơi
Đi bên nhau dẫu cuối đất cùng trời
Được sẻ chia ủi an trong đêm vắng

Tự dưng muốn bên ai ngồi im lặng
Cùng nhau chờ từng giọt cafe rơi
Nhìn nhau thôi dù chẳng nói một lời
Nhưng lòng thấy bao muộn phiền tan biến

Tự dưng muốn tay đan tay xao xuyến
Dắt dìu nhau vượt qua những chông gai
Vẫn yêu thương dẫu giông tố đêm dài
Được dành dỗ, ấp ôm khi lạnh giá

Và khi thấy cuộc đời chông chênh quá
Có người bên che chở phút yếu lòng
Nâng niu như khẽ hứng cánh hoa hồng
Được nũng nịu mặc sóng lòng hờn dỗi

Tự dưng muốn, muốn nhiều nhiều quá đỗi
Bởi giờ đây ta mệt mỏi quá rồi
Bao đắng cay ngang trái của phận đời
Cứ vây bủa làm đôi vai nặng trĩu

Tự dưng muốn...
HNL


Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

SẮC MÀU

SẮC MÀU
Em thay đổi sắc màu
Thơ anh theo không kịp
Sáng sắc lông bìm bịp
Trưa màu lá chuối non
Chiều làn nắng vàng giòn
Tối ánh trăng bàng bạc
Mỗi sắc tình một khác
Mỗi màu một dòng thơ
Lãng mạn và mộng mơ
Đơn sơ mà sâu sắc!
Có lần anh thắc mắc
Màu nào của riêng anh?
Mỉm cười em đáp nhanh
Cứ tùy anh lựa chọn
Anh muốn tay ôm trọn
Bộ sưu tập của em
Chả nghĩ ngợi gì thêm
Lục, lam hay chàm tím
Tất cả là kỷ niệm
Của em dành cho anh...
Thời gian sẽ qua nhanh
Tình vẫn còn nguyên đó
Cầu vồng em thắm đỏ
Anh ôm trọn đi thôi!!
Và hôn lên bờ môi
Vòng tay luôn chờ đợi
Tình sẽ thay sắc mới
Để ta luôn bên nhau...
HNL2014


Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

TÌM

TÌM
Tôi tìm tôi chốn nhân gian
Phù vân kín lối lỡ làng bước chân
Tôi tìm tôi giữa nẻo trần
Chỉ toàn lá rụng đầy sân rã rời
Tôi tìm đến cuối chân trời
Thấy đời là mộng, tình đời phù du
Tôi tìm bờ bến vô ưu
Chỉ nghe tiếng gió thiên thu vọng về
17/6/2014 (Hương Ngọc Lan)

" Tôi tìm”* một tiếng vỗ về
Mà sao chỉ thấy tư bề buồn đan
“Nẻo trần* lỡ bước lang thang
Đành thôi nhận lấy dỡ dang cuộc này

“Tôi tìm”* tìm lại dáng gầy
Đếm thời gian nhịp đêm ngày trôi qua
Tình rằng trong cõi người ta
Thương yêu có phải diết da đợi chờ

“Tôi tìm tôi"* lẻ bóng mờ
Quỳnh hương một đoá dại khờ trở trăn

(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

CHA MẸ

CHA MẸ

Cha với Mẹ là hai người xa lạ
Không ruột rà hay thân thích bà con
Đã vì con thức trắng những đêm tròn
Khi tuổi nhỏ con thường hay yếu đuối

Đêm từng đêm bóng Mẹ Cha lầm lũi
Lo miếng ăn và giấc ngủ cho con
Để con vui với hạnh phúc gia đình
Ơn dưỡng dục không bao giờ quên lãng

Trẻ mồ côi được Mẹ Cha nuôi dưỡng
Ban cho con một mái ấm gia đình
Phận là con mà phước cũng của mình
Nên mới được Mẹ Cha đây nuôi nấng

Con mãi mãi ghi công ơn hai đấng
Không sinh thành mà lại rất yêu thương
Đã cùng con bên tất cả chặng đường
Ơn nghĩa nặng... cả đời không trả hết

Sống là nhớ, và chỉ quên khi chết
Hoa héo hon... được Mẹ Cha chăm tươi
Nếu kiếp sau còn có được làm người
Vẫn ước ao được làm con lần nữa

Tuy con lớn vẫn hằng mong từng bữa
Được nuông chiều bằng tay ấm Mẹ Cha
Từng tuổi này con chưa dám đi xa
Vì thương quá Mẹ Cha, không...nỡ bước

Giờ con chỉ cầu xin thêm điều ước
Mong Mẹ Cha được mãi mãi an lành
Yêu thương này con luôn sẽ nguyện dành
Để đền đáp công ơn từng dưỡng dục.

HNL



Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

MẸ ...

MẸ ...

"Dẫu rằng đi khắp muôn phương
Không gì sánh được tình thương Mẹ hiền"

Câu thơ ấy nghe quen mà rất lạ
Bởi vì con không nghiệm được Mẹ ơi
Mẹ là ai, còn hiện hữu giữa đời
Hay con chỉ gặp được trong giấc mộng?

Khi khôn lớn không biết kêu tiếng Mẹ
Không hiểu rằng tình Mẹ nghĩa là sao?
Ôm vú Mẹ là chuyện lạ biết bao
Vòng tay Mẹ chẳng một lần âu yếm.

Chẳng có Mẹ choàng tay ôm lúc ngã
Dìu bước con chập chững lúc đầu đời
Chẳng ai vỗ về khi nước mắt con rơi
Khi thất bại chẳng có ai chia sẻ.

Rất nhiều lúc trong ngược xuôi vất vả
Con điếng lòng khi bị hỏi quê đâu?
Trẻ Viện Cô Nhi chẳng biết trả lời sao
Vì không biết mình từ đâu mà đến ?

Lễ Vu Lan người cài hoa đỏ thắm?
Họ hân hoan vui sướng bên Mẹ hiền
Con ngẩn ngơ chẳng chọn được mấy phiên
Đứng lóng ngóng giữa dòng người tấp nập

Tìm cội nguồn, dấu vết mờ đâu mất
Mẹ ở đâu con kiếm khắp phương trời
Sinh con chi rồi bỏ lại giữa đời
Một tiếng Mẹ, bao năm thèm được gọi...

Đêm không ngủ bài thơ con viết vội
Dù chẳng biết khi nào mới đọc Mẹ nghe
Và có khi nào Mẹ nhớ viện cô nhi
Sao xưa nỡ đành… giờ con đang khóc!!!

06/ 4/ 2014 (HNL)


Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

LẶNG LẼ

LẶNG LẼ

Đã biết vậy sao vẫn buồn vẫn tủi
Vẫn dỗi hờn và chờ đợi bâng quơ
Dẫu biết mình chỉ một bóng bơ vơ
Nhưng sao mãi cứ dệt bao mơ ước

Lễ tình nhân người ta cùng chung bước
Còn riêng mình ôm gối chiếc đơn côi
Nẻo đi về hôm sớm bước lẻ loi
Đi trên phố cứ tưởng như sa mạc

Phố nhỏ thôi mà bỗng dưng bị lạc
Đi loanh quanh mà chẳng biết về đâu
Nhìn người vui mà dạ chứa chan sầu
Rồi lại ước được vòng tay ôm chặt

Nhưng có đâu ngoài nỗi buồn hiu hắt
Chẳng nụ hồng chẳng lời chúc qua loa
Mím chặt môi để ngăn giọt lệ nhòa
Âm thầm giấu nỗi buồn trong lặng lẽ.

Hương Ngọc Lan