HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

TIỄN ANH

TIỄN ANH

Chuyến xe nào đưa anh khỏi đời em

Trong đêm vắng chỉ mình em ở lại
Tiếng yêu thương vẫn như còn vọng mãi
Rằng hôm nào anh về lại bên em

Giấu lệ buồn rớt lặng lẽ trong đêm

Em cố nén không bật ra tiếng nấc
Và quay bước như vội vàng tất bật
Nở nụ cười để anh khỏi bận tâm

Nhưng trong lòng thì muối xác kim châm

Muốn giang tay ôm chầm anh ở lại
Tim nghẹn ngào sợ phải xa nhau mãi
Cứ ngập ngừng chẳng nói được điều chi

Thầm trách trời xui chi cảnh từ ly

Tiễn anh đi nhưng lòng nào có muốn
Bánh xe lăn mà sóng lòng trào cuộn
Lủi thủi về trên con phố đìu hiu

Buồn phận mình sao ngang trái trớ trêu

Hạnh phúc đến rồi đi trong một thoáng
Và mai đây trên đường đời quạnh vắng
Em nguyện lòng chờ đợi chỉ riêng anh

Bảo Ngọc



NỖI NHỚ

NỖI NHỚ

Em không biết mình phải làm gì nữa
Yêu thật nhiều nhưng sao giữ được anh?
Bởi cuộc tình là ảnh ảo mong manh
Vừa mới đó thoáng qua rồi xa cách

Nỗi nhớ anh len vào từng ngõ ngách
Tâm hồn em và khắp tận máu xương
Tim loạn hồi và cứ mãi vấn vương
Phút gặp gỡ trao nhau lời ân ái

Hơi ấm kia cứ như hoài lưu mãi 
Nụ hôn nồng tha thiết đã vội trao
Vòng tay nào siết chặt lấy vai nhau
Chung nhịp thở hơn ngàn lời muốn nói

Biết không anh đêm ngày em mòn mỏi
Mơ đến ngày ta lại được bên nhau
Được thêm lần tim hòa nhịp đập mau
Cho đêm vắng không còn hoài thổn thức

Xin nguyện ước được vẹn tròn hạnh phúc
Mình bên nhau dẫu đổi gió dời mây
Tựa kề nhau hồn say đắm ngất ngây
Cho trời đất cuồng quay men tình ái

Bảo Ngọc


Thứ Hai, 2 tháng 11, 2015

NẾU ...

NẾU ... 

Nếu một ngày... ta lỡ chạm mặt nhau
Anh có còn nhìn lại em không nhỉ
Có còn nhớ lời ái ân thủ thỉ
Thuở mặn nồng ta trao mộng yêu thương

Nếu một ngày... trên vạn lối muôn phương
Mình tình cờ trú chung cơn mưa đổ
Có không anh... ấp ôm bờ vai nhỏ
Mà một thời mình vai tựa kề vai

Nếu một ngày... chợt tỉnh giữa cơn say
Anh có không... tay đan tay siết chặt
Lòng ngậm ngùi nhớ làn môi ánh mắt
Khi nồng nàn say đắm nụ hôn trao

Nếu một ngày... thức giấc giữa canh thâu
Trái tim anh có nghẹn ngào nuối tiếc
Mối tình xưa giờ không còn tha thiết
Từng đêm về có trăn trở xót xa?!

Hương Ngọc Lan



ANH BẬN LẮM

ANH BẬN LẮM

Anh bận lắm... có phải không anh hỡi?!
Chẳng thời giờ để nhắn một dòng tin
Em đợi chờ mà anh vẫn lặng thinh
Mà hỏi mãi thì anh rằng "bận lắm"

Anh bận lắm... chẳng thời gian thăm hỏi
Quên cả lời chúc em giấc ngủ ngon
Quên hỏi thăm đã khỏi ốm hay còn
Hay cả những lời chúc nhau mỗi sáng

Anh bận lắm... việc anh không kể xiết
Chẳng thời giờ để gọi điện đêm đêm
Thời gian đâu mà dành dỗ môi mềm
Em đã lớn cứ tự lo em nhé

Anh đã nói rằng anh đây... bận lắm
Không thời giờ để gặp gỡ nhau đâu
Em chớ nên hờn dỗi khóc u sầu
Em hãy đợi đến khi nào anh rỗi

Anh bận lắm... quên cả lời nhắc nhở
Rằng đông về nhớ ủ ấm nha em
Chớ mãi mê làn gió quên buông rèm
Để vai nhỏ run run trong giá lạnh

Anh bận lắm ... em biết rồi... bận lắm
Nên em nào dám hờn trách anh đâu
Em đã khô những giọt lệ không màu
Nên anh hãy đừng bận tâm anh nhé

Cứ mặc em một mình thầm khe khẽ
Nói lời yêu với trăng, gió, mây, mưa
Rồi khi buồn em đứng tựa song thưa
Mà thầm nhủ... ừ... anh đang rất bận

Hương Ngọc Lan


Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

CÁNH CÒ

CÁNH CÒ

Thương em vất vả tháng ngày
Gánh đời oằn nặng đôi vai chai sần
Yêu người chẳng tính thiệt hơn
Mà sao vẫn mãi cô đơn giữa đời

Cánh cò gặp bão chơi vơi
Lang thang cuối đất cùng trời tìm ai
Ngóng trông chờ đợi từng ngày
Ai người hiểu được để vay chút tình.


02/5/2014 (Hương Ngọc Lan)




Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

ĐỪNG TRÁCH NHAU


ĐỪNG TRÁCH NHAU

Anh đừng trách rằng em đây vong phụ
Bởi cuộc đời đã ngăn cách đôi ta
Gặp muộn màng nên giờ phải cách xa
Tình yêu ấy giờ em xin gác lại

Anh có biết từng đêm em khắc khoải
Nhớ về anh bằng ký ức xa xưa
Mình bên nhau trong gác ấm chiều mưa
Làn môi nóng trao nhau chia hơi ấm

Men ân ái thật ngọt ngào say đắm
Một nhịp tim cùng đập... bởi ngất ngây
Phút giây xưa giờ như vẫn còn đây
Tiếc cầu duyên hai ta giờ đã gãy

Nếu có lúc lòng ta chợt nhớ lại
Thì xin đừng quên kỷ niệm về nhau
Dù dòng đời thì cứ mãi trôi mau
Vẫn nhớ mãi ngày đôi ta chung bóng.

01/5/2014 (Hương Ngọc Lan)


Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

SAY

SAY

Quên đời trong chốc lát
Say để giết nỗi buồn
Nâng ly nào cùng cạn
Cho đời hết cô đơn


Nào hãy uống cùng ta
Ly đầy rồi lại cạn
Rót đi! vơi buồn chán
Kệ trời đất ngả nghiêng

Rượu tàn theo bóng đêm
Trăng tàn theo mây trắng
Men nào trong sâu thẳm
Nghiệt ngã đến chơi vơi

Say đi với đất trời
Kệ trăng kia hờn giận
Ta với ta bầu bạn
Men nồng với trăng khuya.

Hương Ngọc Lan


TÀN THU

TÀN THU

Trời cuối thu mây buồn mưa rả rích
Từng giọt sầu hay dòng lệ của ai
Gió lạnh lùng làm nỗi nhớ lắt lay
Cho ai thấy lòng ngậm ngùi nuối tiếc


Chiếc lá kia giờ đã xa biền biệt
Rơi về đâu để cây khóc nhớ thương
Không biết giờ lá còn chút vấn vương
Hay mê mãi đùa vui chân trời mới

Bao năm qua cây nghiêng mình chờ đợi
Mà lá kia quên không nhớ cội nguồn
Để cây ôm nỗi nhớ ..hắt hiu buồn
Tình dang dở giữa trời thu tuyệt vọng

Thôi xa rồi tình lạc vào cõi mộng
Hãy quên đi vương vấn để làm chi
Đông sẽ về băng phủ trái tim si
Cho không phải đắng cay tình tan vỡ

Hương Ngọc Lan



ƯỚC

ƯỚC

Ước một lần cùng anh ngồi trước biển
Được cùng nhau lặng ngắm ánh bình minh
Tựa kề vai nghe sóng biển tự tình
Nghe làn gió dịu dàng ngân khúc hát

Mình sẽ in dấu chân trần trên cát
Ngồi bên nhau xây mộng ước tương lai
Tay trong tay đi hết quãng đường dài
Dẫu mưa gió tình vẫn như biển rộng

Cánh hải âu nghiêng mình trong gió lộng
Mắt hải đăng chứng giám chuyện đôi ta
Dẫu tháng ngày mây nước có phôi pha
Nhưng chẳng thể xóa tan lời ước hẹn

Một lần thôi ước bên anh trọn vẹn
Câu đá vàng mình ghi khắc trong nhau
Dẫu rằng đời có cay nghiệt mai sau
Tình ta vẫn muôn đời như sóng biển

Hương Ngọc Lan


Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

CHO CON XIN

CHO CON XIN

Cho con xin quỳ bên chân Đức Phật
Sớm chiều nghe tiếng chuông mõ kệ kinh
Để tâm hồn thấy được ánh quang minh
Không vướng bận vòng tử sinh lẩn quẩn

Và con thấy tâm mình không u uẩn
Bởi đam mê phù phiếm của cuộc đời
Vì rằng đời là cõi tạm người ơi
Rồi tất cả sẽ vùi sâu đáy mộ

Cho con xin tỉnh thức câu giác ngộ
Lặng tâm hồn thanh thản chẳng sầu bi
Sớm tìm đường về với cõi vô vi
Mau giải thoát nghiệp trả vay vay trả

Cho con hiểu đời vô thường mộng ảo
Chốn ta bà lầm lũi giấc chiêm bao
Và cuộc đời ngắn ngủi chớp mắt thôi
Chỉ một nhịp thở ra buông tất cả.


Hương Ngọc Lan





NGỘ *

NGỘ

Thôi ta xin từ bỏ chốn thị phi
Bỏ cuộc tình chôn sâu trong dĩ vãng
Những yêu thương đem vùi vào quên lãng
Tìm đường về với cửa Phật từ bi

Nay nguyện lòng từ bỏ hết sân si
Cho tâm sáng tìm về nơi bến giác
Để thấy mình không như người đi lạc
Đứng chơ vơ lạc lõng chốn u minh

Giờ lắng lòng nghe tiếng kệ lời kinh
Để trả hết nghiệp vay trong bể khổ
Cho lòng thấy nhẹ nhàng câu giác ngộ
Thoáng phù vân trả lại hết cho đời


Hương Ngọc Lan


RU TÌNH

RU TÌNH

Ru em giấc mộng vô thường
Cho ta một thoáng cuối đường phù du
Ru em vào cõi vô ưu
Cho ta về chốn thiên thu tình sầu
Ru em bằng chuỗi kinh cầu
Cho ta trả hết nỗi sầu nhân gian
Ru em một chút bình an
Cho ta đếm giọt thời gian... kiếp người
Ru em vẫn thắm nụ cười
Cho ta ngồi khóc phận người ... hư không


Hương Ngọc Lan


NGỘ

NGỘ 

Bây giờ mới hiểu tình đời 
Khi còn hương sắc cả trời thương yêu 

Đến khi đời đã về chiều 
Thân tàn đơn lẻ đìu hiu một mình


Phận người lắm nỗi điêu linh
Khi mình tay trắng chẳng tình hỏi han


Cuộc đời sao lắm bẽ bàng
Bao lời hứa hẹn chỉ là dối gian


Chắc vì đời lỡ đa mang
Nên giờ đành chịu trái ngang phận mình


Thôi thì gom hết tâm tình
Gửi vào cho cánh lục bình trôi sông


Tiếc chi một kiếp long đong
Ta thời thôi hết dám trông đợi gì


Chỉ xin NGỘ chữ từ bi
Để quên đi hết sân si cõi hồng


Đường tu mau chóng sửa lòng
Thành tâm sám hối thoát vòng đắng cay


Nguyện lòng trả hết nghiệp vay
Tử sinh lẩn quẩn đổi thay cuộc đời


Về nương dưới bóng PHẬT trời
Gắng tu kết thúc nghiệp duyên bao đời.

Hương Ngọc Lan




Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

TÂM SỰ CÙNG EM - NGƯỜI THỨ BA

TÂM SỰ CÙNG EM - NGƯỜI THỨ BA

Em biết không xưa chị cũng như em
Cũng môi son tóc dài và da trắng
Nở nụ cười rạng ngời đầy hoa nắng
Cũng dỗi hờn và nũng nịu bên anh

À... ngày xưa dáng chị cũng mỏng manh
Có lẽ giống như em bây giờ vậy
Nên cũng được anh nâng niu thế ấy
Nguyện một lòng thề sống chết bên nhau

Thời gian rồi cũng thấm thoát trôi mau
Chị và anh cùng sẻ chia ngọt đắng
Hai con thơ lớn lên trong êm ấm
Vì gia đình chị quên cả bản thân

Có đôi khi chị cũng thấy phân vân
Khi muốn chọn cho mình màu áo mới
Nhưng lại thôi ... biết sao không em hỡi?
Chị nhủ lòng ... ừ... dành để cho anh...

Rồi những lần muốn dạo phố loanh quanh
Nhưng chợt nghĩ bữa cơm chiều chưa vẹn
Nên đành thôi bỏ qua những cuộc hẹn
Trở về nhà cho trọn chữ công dung 

Đã bao lâu sống dưới mái nhà chung
Tránh làm sao được lúc hờn khi giận
Rồi thời gian làm mắt nâu da sạm
Vóc dáng giờ cũng chẳng được như xưa

Nên bây giờ em mắt liếc môi đưa
Làm sao anh không xiêu lòng em nhỉ
Nhưng em ơi có khi nào em nghĩ
Nghĩa vợ chồng làm sao dễ rã tan

Còn nếu mà anh rũ bỏ tào khang
Đến với em thì em nên nghĩ lại
Nhan sắc ư... rồi sẽ không tồn tại
Anh lại nhìn về Cô khác xinh hơn

Cứ xem như là chị đến van lơn
Chẳng phải chị đây là người ích kỷ
Nhưng từ khi em cướp đi chồng chị
Chị lo là em sẽ khổ về sau

Nên đành rằng thôi em hãy mau mau
Nhắc với anh ... hai con anh đang đợi
Trong giấc mơ con gọi thầm... cha hỡi
Cha đâu rồi... con chờ mãi vòng tay?!

Hương Ngọc Lan



MƯA

MƯA

Con phố nhỏ mây buồn vương rắc lối
Đường không anh mưa gió ngẩn ngơ sầu
Dõi mắt tìm chẳng thấy bóng xưa đâu
Chỉ tiếng gió rít bên hiên buốt giá

Tiếng mưa rơi ... nghe lòng chơi vơi quá
Từng giọt sầu ướp thêm lạnh đôi môi
Tự vòng tay ôm lấy trái tim côi
Nhưng vẫn cứ thấy liêu xiêu nỗi nhớ

Mưa rớt xuống ngỡ như hồn đang vỡ 
Phố quen mà sao thấy lạ bước chân
Vắng người rồi lối cũ thấy bâng khuâng 
Mình lẻ bóng đi về trong giông bão

Mưa vẫn tuôn lòng càng thêm sầu não
Nhờ cơn mưa dùm xóa sạch cho ta
Mang nỗi niềm theo nước cuốn trôi xa
Cho phố nhỏ không còn hoài tê tái

Hương Ngọc Lan



MÂU THUẪN

MÂU THUẪN

Em sợ lắm ... đến một ngày nào đó
Em yêu anh hơn cả bản thân này
Và tâm hồn cứ như đắm men say
Lời anh nói làm ngẩn ngơ tâm trí

Em vẫn biết... tình ... chỉ là mộng mị
Nhưng sao tim mãi nhung nhớ khát khao
Mơ ước ngày chúng mình sẽ bên nhau
Say hạnh phúc dù chỉ là một thoáng

Em sợ lắm ... cuộc tình như gió thoảng
Đến rồi đi nhưng lạnh buốt tận tim
Rồi làm sao em có thể kiếm tìm
Ngọn lửa ấm sưởi con tim giá rét

Em sợ lắm ... sợ tình yêu "tiếng sét"
Sẽ đánh em gục ngã bởi yêu anh
Vì em biết cuộc tình rất mong manh
Nên mãi dặn lòng mình "không mềm yếu"

Dẫu biết vậy ... mà cứ mong anh hiểu
Rằng tình em lỡ trao trọn cho ai
Rằng từng đêm em nén tiếng thở dài
Và mơ ước một lần ta chung bóng.

Hương Ngọc Lan


GAM MÀU CỦA GIÓ


GAM MÀU CỦA GIÓ

Màu của gió phải chăng là nỗi nhớ!
Gió si tình ru cọng cỏ hồn nhiên
Trong mắt gió cả đời thơ và mộng
Chốn phiêu bồng rong ruổi bước hoang miên

Em cũng tím một chút tình đôi mắt
Em cũng yêu, cũng thương nhớ liêu xiêu
Chiều buông nắng em say cùng gió hát
Khúc ru tình giăng sợi nhớ triền miên!

Màu của gió là sắc màu dịu vợi
Tím chơi vơi và nỗi nhớ lên ngôi
Mơ xa lắc... trong bến đời trầm mặc?
Sắc hương tình em vẽ gió đơn côi!

HNL 28/12/2014


GIÃ BIỆT

GIÃ BIỆT

Thôi đã hết ... từ nay thôi đã hết
Đóa ngọc lan ngày cũ đã héo tàn
Cánh rã rời, nhụy úa rữa, hương tan
Giã biệt đời đi về nơi xa vắng

Bao lâu nay âm thầm trong mưa nắng
Hoa nép mình và lặng lẽ đưa hương
Gió vô tình nên chẳng chút vấn vương
Làm héo hắt chết mòn trong nỗi nhớ

Thế là hết ... cuộc tình nay tan vỡ
Trái tim sầu chất chứa vạn nỗi đau
Cánh hoa buồn hương sắc nhạt phai màu
Nên ũ rũ trong nghẹn ngào nức nở

Đêm từng đêm với nỗi lòng trăn trở
Xót đời mình sao lại lắm trái ngang
Còn lại gì hay chỉ tiếng thở than
Hoa gục chết bên góc đường quạnh quẽ

Hương Ngọc Lan




BUỒN KHÔNG TÊN

BUỒN KHÔNG TÊN

Em giữ lại một chút buồn để khóc
Một chút vui em vẫn hát cho người
Giấu niềm riêng ở trong mỗi nụ cười 
Rồi chợt thấy trái tim mình đau nhói

Em giữ lại trong ái tình được mất
Thấy gì đâu đau đáu một đêm hoang
Mộng tình vàng xây bằng tiếng than van
Của tiếng đời đắng cay và mặn chát

Em vẫn hát cho những điều không thể
Đến và đi như vạt nắng chiều phai
Buồn gác lại cho gió về than thở
Để phút này em được khóc hồn nhiên!

Hương Ngọc Lan


VẼ

VẼ

Em vẽ bình yên một góc trời 
Một thời hoa nắng ngủ quên trôi
Một thời môi tím mơ tình tự
Một thuở say mơ phút ngọc cười

Em vẽ bình yên một góc đời
Một màu mây trắng buổi rong chơi
Một loài sâu lá đời yên ả
Mải miết ru tình khúc buông lơi

Em vẽ bình yên một kiếp người
Khóc cười như tiếng tuổi thơ em
Đi như thác lũ bàn chân mỏi
Hẹn cuối con đường ru yêu thương

Xin vẽ bình yên giữa cuộc đời
Muôn màu hoa sắc rải muôn nơi
Dẫu rằng năm tháng dày rêu phủ
Niệm khúc thuở nào vẫn không vơi!!!

VT .HNL


QUÁ KHỨ

QUÁ KHỨ...!!
Ai bảo gió lạnh lùng
Ai bảo nắng mùa đông cằn cỗi?
Tuổi ba mươi em bước qua thời nông nổi 
Rồi tự thắp cho mình chút ấm lửa vô biên
Em đã từng... là cô tấm hồn nhiên
Nép trong thơm nức quả thị thần tiên.
Bình yên
Em - xanh mầu cổ tích
Rồi gặp anh...
Anh như chiều tĩnh mịch
Bình yên trong em... nổi sóng ngầm
Chiều phía anh giông bão...
Cuốn tung hê áo gió.
Ngực trần em phơi bày lồng lộng
Không phải là em từ phút ấy
Anh ngây ngô
Anh dại khờ... và
Anh vô nghĩa!
.....
Ai bảo gió lạnh lùng và... nắng mùa đông vô nghĩa?
Ở ngoài kia...
Cơn gió đời...
Rất lạnh!
Hạnh phúc là gì? Khi tim côi thổn thức.
Mảnh ngực trần
em đốt lửa
đêm - em !!!

Hương Ngọc Lan + Việt Trần



TẠM TRÚ

TẠM TRÚ

Vàng phai tắt nắng ánh chiều buông
Dõi mắt xa xăm gợn mây buồn
Chân trời ảo ảnh tình sương khói 
Hỏi bến mơ nào gieo yêu thương?!...

Đôi dòng lệ nhỏ vào dương thế
Một khúc tình say lắm sầu vương
Buồn ơi tạm trú hoàng hôn vậy
Đợi phút an bình nơi trăng buông

HNL + VT


BÃO

BÃO

Cơn giông gió rủ nhau về thú tội
Trút giận hờn gieo bão tố đời em
Biển ngông cuồng hát vũ khúc tình đêm 
Con sóng dữ xoá mờ nơi bến đợi

Cơn lốc đến cuốn tình xa dịu vợi
Chẳng thể nào níu kéo giấc mơ xưa
Đành lặng nhìn theo nước cuốn trôi đưa
Mà thương xót cho cuộc tình yểu tử

Đêm trăn trở nhớ những khi tình tự
Giấc mơ hồng mơ trọn kiếp bên nhau
Nay lạc lối cánh chim về trong bão
Hơi ấm nào ấp ủ mảnh tình xưa?

Hương Ngọc Lan


Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

VỀ QUÊ NGOẠI

VỀ QUÊ NGOẠI

Mười lăm năm kể từ ngày Ngoại mất
Đến bây giờ con mới trở lại quê
Vẫn chiếc xuồng ngày xưa đón con về 
Nhưng không còn tiếng nhịp chèo thuở trước

Ôi thương quá chiếc cầu ao bến nước
Ngoại thường ngồi trông bầy cháu về thăm
Đôi mắt buồn dõi nhìn phía xa xăm
Dáng gầy guộc tóc nhuộm màu sương phủ

Vẫn còn đây bên mái hiên xưa cũ
Dưới chiều tà nhạt sắc tím Ô môi
Đứng lặng thầm nghiêng một bóng đơn côi
Như ghi lại dáng ngày xưa của Ngoại

Vẳng đâu đây tiếng ru như vọng lại
Lời ầu ơ Ngoại đã hát năm xưa
Cánh võng buồn theo nhịp lắc đong đưa
Chở con đến với chân trời rộng mở

Nay trở về bước chân nghe bỡ ngỡ
Lòng ngậm ngùi bên mộ Ngoại chiều nay
Nén hương trầm vương khóe mắt cay cay
Nương làn khói gửi lời xin lỗi Ngoại

Hương Ngọc Lan


Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

NÓI VỚI EM

NÓI VỚI EM

Em đừng khóc, hãy đi đi theo Mẹ
Còn chị đây thì ở lại với Cha
Chị em mình giờ đành phải cách xa 
Chắc có lẽ mình không duyên em - chị

Thì em ơi, em chớ nên bi lụy
Gia đình mình giờ cũng chẳng còn đâu
Mẹ và Cha không thể vá nỗi sầu
Chị em ta ... cũng đành thôi ... ly biệt

Đời chúng mình sao chịu nhiều cay nghiệt
Rồi mai đây em bên mẹ ... thiếu cha
Nhớ đừng quên thời gian đẹp đã qua
Bên mái ấm cả gia đình vui vẻ

Còn chị ở bên cha ... nhưng thiếu Mẹ
Bữa cơm chiều, nghèn nghẹn ... nuốt khó trôi
Gia đình mình như đũa trọn một đôi
Giờ cách biệt chia mỗi nơi một chiếc

Và mai này chị cũng không thể biết
Có hay không ... mình lại được bên nhau?
Thôi em đừng mãi mang lấy khổ đau
Và em cũng không nên buồn hay trách

Cha Mẹ ta chắc cũng không còn cách
Nên em ơi hãy luôn nhớ về nhau
Dù cách xa nhưng hẹn đến ngày sau
Khi khôn lớn chị em ta sum họp

Hương Ngọc Lan