HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

VỌNG PHỐ

VỌNG PHỐ

phố 
về úp mặt vào thơ !
thở than mấy nẻo cơn mơ tình đời !

nẻo nào giăng mắc đắng cay .
nẻo nào ngang trái đổ dài ánh dương ?

can qua đã mấy mùa trăng !
mây bay đã mỏi, vàng son đã mòn !

sao còn cắt cứa lòng nhau ?
buồn vui đã trải, nỗi đau đã từng !

nguời về đi
phố ngày xưa.
cơn mưa vẫn tắm
nắng trưa đợi người .

nguời cười đi
bóng chiều loang.
trải vàng thắm lối hồng hoang gọi mời !

người xưa ơi !
phố gọi người !
biết không? tôi gửi tiếng lòng của tôi

dẫu đời
tàn
bạc
trắng vôi !
Phố -Tôi ...!
vẫn ủ ấm đời yêu thương !!!

VT. HNL


Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

XIN ANH

XIN ANH

Hãy cho em một góc nhỏ tim anh
Để em biết đời mình còn ấm áp
Khi đối diện cuộc đời đầy bão táp
Thấy đời mình còn được chút bình yên

Và xin anh một khoảnh khắc an nhiên
Được gục đầu trong tay anh che chở
Trong đêm Đông em không còn lo sợ
Chỉ một mình đi hết quãng đường xa

Hãy cho em nỗi nhớ ... dẫu ... thoáng qua
Cho em ngỡ mình còn đang hạnh phúc
Trái tim sẽ chẳng còn hoài thổn thức
Vì thấy rằng ... mình còn có ... được yêu

Hãy cho em ... cho em nhé lời yêu
Dẫu em biết đó chỉ là ảo ảnh
Nhưng vẫn thấy hồn mình không hiu quạnh
Và mơ rằng ta sẽ được bên nhau


Hương Ngọc Lan


NHỚ HẠ

NHỚ HẠ

Sao Thu sang mà phượng còn thắm đỏ
Có phải rằng muốn níu Hạ lại chăng?
Cuối góc đường còn chút tím bằng lăng
Cây hoàng yến cũng sót vài sợi nắng

Dường như thấy còn chút gì hoang vắng
Gió giận hờn để mưa chẳng sang đây
Nắng oi nồng làm nỗi nhớ lắt lay
Phải chăng tiếc chút dư âm mùa Hạ?

Lá đổ vàng con đường quen bỗng lạ
Thu chưa về hay Hạ vẫn chưa qua?
Tím trời chiều làm héo úa hồn hoa
Để ngơ ngẩn ôm nỗi sầu khắc khoải

Hãy bước đi Hạ ơi đừng ngoảnh lại
Vấn vương gì thì cũng phải biệt ly
Đừng để lòng phải nhuộm nỗi sầu bi
Để tất cả trôi vào miền dĩ vãng

Rồi một mai trên đường đời phiêu lãng
Dẫu Thu tàn Đông đến hay Xuân sang
Vẫn còn đầy bao xúc cảm xốn xang
Xin nhớ mãi tình thơ ngây mùa Hạ

HƯƠNG NGỌC LAN


Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

VU LAN VÀ MẸ

VU LAN VÀ MẸ

Tháng bảy tới, mùa Vu Lan cũng tới
Thêm một lần con bối rối Mẹ ơi
Mẹ là ai, còn hiện hữu trên đời
Hay đã sớm đi về nơi cực lạc?

Dẫu đã qua nhưng vẫn chưa phai nhạt
Nhớ cái ngày Mẹ bỏ Viện Cô Nhi
Ngẩn ngơ nhìn mà lòng chẳng biết chi
Chỉ biết khóc mỗi khi con đói sữa...

Ngày tháng qua và còn bao lâu nữa
Cứ đợi chờ được gọi tiếng "Mẹ ơi"
Nhưng Mẹ đâu, chẳng biết chốn phương trời
Nên lóng ngóng mỗi mùa Vu Lan tới

Con không biết màu hoa mình cài áo
Trắng khăn tang hay đỏ của yêu thương
Giờ mỗi khi bước trên vạn nẻo đường
Con cứ mãi hình dung ra bóng Mẹ...

Mẹ ở đâu, có nhớ con không Mẹ
Có nghĩ rằng mình còn có đứa con
Tháng năm chờ mà trong dạ héo hon
Con thèm lắm một lần trong tay Mẹ...

Hương Ngọc Lan





Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

MƯỢN ANH

MƯỢN ANH

Cho em mượn anh một chút thôi
Để tim em lại thấy bồi hồi
Mượn làn hơi ấm môi anh nữa
Sưởi ấm hồn em đang lẻ loi

Cho em mượn anh một chút thôi
Dùm lau giọt lệ nhòe mắt môi
Mượn vai anh để em úp mặt
Khóc phận đời mình sao cút côi

Cho em mượn anh một chút thôi
Cùng nhau để cạn chén giao bôi
Để thấy cuộc đời còn hạnh phúc
Giọt sầu đem thả dòng sông trôi

Cho em mượn anh một chút thôi
Quyện hòa say đắm chẳng chia phôi
Để thấy đời mình thôi hiu quạnh
Được sống bên anh cũng đủ rồi

HƯƠNG NGỌC LAN





MƯA

MƯA

Mỹ Tho chiều mưa buồn quá anh ơi 
Trên phố vắng những con đường loang nước 
Nhớ ngày nào hai ta cùng chung bước 
Mà giờ đây em một bóng đơn côi

Chuyện tình mình giờ đã rẽ chia đôi
Bao kỷ niệm đem vùi vào dĩ vãng
Đường anh đi thì hoa giăng ngập nắng
Lối em về lặng lẽ dưới cơn mưa

Và mỗi lần em nhớ lại chuyện xưa
Hồn thơ thẩn lệ ướt nhòe đôi mắt
Chôn quá khứ cho tim mình vỡ nát
Ôm nỗi buồn xuống huyệt lạnh trăm năm

Hương Ngọc Lan



CỐ QUÊN

CỐ QUÊN

Chợt một ngày anh lướt qua đời em
Rồi để lại bao nỗi niềm thương nhớ
Câu yêu xưa... rơi bên đời vụn vỡ
Quặn thắt lòng như ai xé con tim

Ngày qua ngày trong nỗi nhớ lặng im
Mãi ngóng trông một lần anh trở lại
Nhưng chỉ còn tiếng dư âm khắc khoải
Vang vọng về thuở hai đứa yêu nhau

Đành một mình ... dìm nén nỗi khát khao
Trong hoang hoải ôm cõi lòng tan vỡ
Nỗi nhớ anh tan vào từng nhịp thở
Khẽ gọi thầm mà nghe nhói tim đau

Rồi dặn lòng từ nay cố quên nhau
Thôi quên hết ... cho lòng không sầu não
Kỷ niệm cũ thả trôi vào ảnh ảo
Giằng xé lòng ...nhưng cũng phải cố quên.

Hương Ngọc Lan



Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

VAN

VAN 

Anh cứ đi ... van anh đừng ngoảnh lại 
Để một mình em nhặt mảnh tình tan
Rồi em đem vùi dưới mớ tro tàn 
Xin anh hãy bước đi ... đừng nhìn lại

Anh đi đi ... mặc em trong điên dại
Mặc em ngồi than khóc với màn đêm
Để mặc em nhìn mưa đổ bên thềm
Mà ôm lấy trái tim sầu vụn vỡ

Trong đêm trường chỉ riêng em trăn trở
Riêng mình em gặm nhấm nỗi buồn đau
Trong âm thầm thời gian sẽ qua mau
Sẽ nung nấu cho trái tim chai sạn

Anh đi đi ... tình ta rồi sẽ cạn
Chớ trở về khuấy động sự bình yên
Để cho em được giấc ngủ an nhiên
Vì đã chẳng còn anh trong nỗi nhớ 

Nếu khi nào trên đường đời có lỡ
Gặp lại nhau ... xin hãy bước qua mau
Xin đừng nhìn, đừng chào hỏi chi nhau
Vì em sợ ... lại yêu anh lần nữa...

HƯƠNG NGỌC LAN







QUÊN

QUÊN

Bao nhiêu lần em đã cố quên anh
Cố quên đi cái thời yêu nông nỗi
Vừa gặp nhau đã thấy tim bổi hổi
Xa vài giờ ngỡ như mấy vạn năm

Đã bao lần dặn lòng chẳng bận tâm
Cứ xem nhau như hai người xa lạ
Gặp chút thôi ... rồi thì chia đôi ngã
Bên đường đời ... có mấy vạn người qua

Và nhủ lòng rằng thôi ... chẳng xót xa
Đã hết duyên thì đường ai nấy bước
Nhưng cớ sao cố hoài mà chẳng được
Tim giùng giằng day dứt mãi không thôi

Đành một mình ôm lấy trái tim côi
Trong đêm vắng cứ mãi hoài trăn trở
Đem yêu thương gửi đôi bờ quên nhớ
Mượn men nồng để xóa dấu yêu xưa

Hương Ngọc Lan


Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

MƯA BUỒN

MƯA BUỒN

Trời tháng bảy mùa ngâu nên mưa mãi
Triệu giọt buồn mang nỗi nhớ về đây
Nhớ khi xưa tình say đắm ngất ngây
Bên quán vắng cầu mong trời mưa mãi...

Ngày xưa ấy đến nay không trở lại
Như bèo trôi trên nước chảy xuôi dòng
Ta xa nhau nên tan vỡ mộng lòng
Đành xóa hết cho tiếng yêu lịm tắt

Giờ mỗi lúc thấy mưa buồn hiu hắt
Rót vào tim tiếng than thở u hoài
Bởi tình mình theo năm tháng nhạt phai
Nên nuối tiếc, nhớ yêu đương một thuở. 


Hương Ngọc Lan 



ĐỢI

ĐỢI

Tháng bảy này là đã được mấy năm?
Sao chúng mình cứ mãi hoài lỡ hẹn
Chắc có lẽ chữ duyên mình chưa vẹn
Nên trời đày ta không thể gặp nhau

Cứ hỏi lòng vì sao?... bởi vì sao?...
Phải tại mưa cho tình vương sầu khổ
Hay là vì thuyền tình không bến đỗ
Nên chúng mình vẫn chưa thể bên nhau

Bao nhiêu lần ôm nỗi nhớ hanh hao
Mà mơ ước được một lần gặp gỡ
Dẫu biết rằng mình không duyên chẳng nợ
Chỉ mong rằng như Ngưu - Chức cũng cam

Tình chúng mình giờ én Bắc nhạn Nam
Đã mấy năm hẹn mùa ngâu tháng bảy
Nhưng khiến xui vẫn còn hoài xa mãi
Nên đành lòng ... chờ đợi đến mùa sau

Hương Ngọc Lan



MƠ 

Đêm nay nữa em lại thấy nhớ anh
Chả biết là đã bao đêm rồi nhỉ
Nỗi nhớ như nhịp tim không ngơi nghỉ
Lúc nhẹ nhàng rồi lúc dập dồn nhanh

Đã bao lần em thầm gọi tên anh
Gói yêu thương em gửi vào trong gió
Nhờ mang đến nói cho anh tường tỏ
Rằng nơi này có em mãi đợi mong

Tháng năm dài một mình cứ ngóng trông
Ngày anh đến ta bên nhau hạnh phúc
Trái tim yêu sẽ rộn lên thúc giục
Môi mắt này mình dâng trọn cho nhau

Mỗi đêm về trong từng giấc chiêm bao
Em thấy anh về bên em say đắm
Câu yêu thương ta trao nhau ngọt thắm
Chợt giật mình nhưng vẫn muốn là mơ

Hương Ngọc Lan



NGỘ NHẬN

NGỘ NHẬN 

Giờ biết rằng người đã chẳng yêu ta
Bởi lâu nay tự mình ta ngộ nhận
Những lúc buồn ta vu vơ hờn giận
Người động lòng an ủi, chỉ thế thôi

Một chút tình là thương hại nhỏ nhoi
Người hờ hững trao ta lòng trắc ẩn
Ta nhận lấy rồi mơ màng thơ thẩn
Và nghĩ rằng ... chắc người cũng yêu ta

Rồi một mình tự dệt gấm thêu hoa 
Gửi đến ai trăm ngàn lời tha thiết
Nhưng có đâu ... người chẳng màng chẳng biết
Để một mình ta nhận lấy đơn côi

Giờ âm thầm trong đêm vắng lẻ loi
Thấy cay đắng... hiểu ra mình ngộ nhận
Thôi thì trót mang cuộc tình lận đận
Cùng nỗi lòng chôn xuống đáy mồ sâu

Hương Ngọc Lan



GIẤU

GIẤU

Em giấu anh vào trong trái tim em
Để không còn phải đêm ngày thổn thức
Và yêu anh bằng tình yêu rất thực
Cho tâm hồn không còn phải cô liêu

Em giấu anh vào nỗi nhớ liêu xiêu
Dẫu thời gian làm bạc đầu con sóng
Tình vẫn như bờ cát yêu biển rộng
Và cuộc đời còn đẹp mãi giấc mơ

Em giấu anh vào trong những vần thơ
Để nhân gian còn được nhiều ước vọng
Dù trải qua bao năm dài tháng rộng
Thì cuộc tình vẫn đẹp mãi như tranh

Giấu anh vào trong giấc mộng mong manh
Cho yêu thương suốt đời không phai nhạt
Như sóng lòng luôn cuộn trào dào dạt
Vì anh là hạnh phúc của riêng em

Hương Ngọc Lan



Thân mến tặng Tác giả Hương Ngọc Lan và Chủ Thể Em trong Giấu
Huỳnh Xuân Sơn cảm nhận bài thơ GIẤU của tác giả Hương Ngọc Lan
Giấu! Một hành động nhằm che đậy những việc làm hoặc những hình ảnh đồ vật của riêng mình mà không muốn người khác biết đến, lại được tác giả Hương Ngọc Lan đặt tựa đề cho bài thơ tình của mình. Người viết bị cuốn hút bởi tựa đề dẫn đến chìm đắm trong ý thơ với tình thơ nhẹ nhàng, đã dẫn người viết bước vô thế giới nội tâm của bài thơ.

Người viết mong bạn đọc cùng khám phá xem Hương Ngọc Lan đã Giấu những gì?..
GIẤU
Em giấu anh vào trong trái tim em
Để không phải cả đêm ngày thổn thức
Và yêu anh bằng tình yêu rất thực
Cho tâm hồn không còn phải cô liêu
Em giấu anh vào nỗi nhớ liêu xiêu
Dẫu thời gian làm bạc đầu con sóng
Tình vẫn như bờ cát yêu biển rộng
Và cuộc đời còn đẹp mãi giấc mơ
Em giấu anh vào trong những vần thơ
Để nhân gian còn được nhiều ước vọng
Dù trải qua bao năm dài tháng rộng
Thì cuộc tình vẫn đẹp mãi như tranh
Giấu anh vào trong giấc mộng mong manh
Cho yêu thương suốt đời không phai nhạt
Như sóng lòng luôn cuộn dâng dào dạt
Vì anh là hạnh phúc của riêng em
(Hương Ngọc Lan)

Giấu ! Đã được tác giả dùng thể thơ tự do để chuyên chở tứ thơ chứa đựng tình thơ, đưa người đọc qua nhiều cung bậc cảm xúc riêng. Nhưng hẳn mỗi bạn đọc trong đó có người viết, ít nhiều đã tìm thấy mình trong những câu thơ với những từ ngữ giản đơn mà thanh thoát.
Em giấu anh vào trong trái tim em
Để không phải cả đêm ngày thổn thức
Và yêu anh bằng tình yêu rất thực
Cho tâm hồn thoát khỏi bến cô liêu
Điều mà "em muốn giấu" Đầu tiên qua những câu thơ rất dễ cảm, nhưng lại trùng trùng những câu hỏi? Anh người mà chủ thể Em "yêu bằng tình yêu rất thực" Sao lại phải Giấu? Và nơi cất giấu ấy cũng khác lạ "trong trái tim em".
Ngay sau đó là một sự giả định . Nếu giấu được thì Em "không phải cả đêm ngày thổn thức", chưa hết, nếu giấu được thì "tâm hồn" Cũng "thoát khỏi bến cô liêu"...
Một tình yêu em đã khẳng định rằng nó rất thực, nhưng tâm hồn nơi xuất phát tình yêu thì lại trú ngụ trong một"bến cô liêu" và suốt cả ngày đêm trái tim ấy phải "thổn thức"...
Ôi! Giá như những cảm xúc ấy, nơi trú ngụ ấy chỉ sảy ra khi phải Giấu! Nỗi khát khao, niềm mong mỏi ấy, có lẽ không chỉ đến với một mình người viết khi đọc khổ thơ mở đầu này. Để rồi một câu hỏi xuất hiện phía sau câu chữ vừa chuyển tải qua tứ thơ!
Tình yêu rất thực em trao cho anh mà lại mong mỏi Giấu trọn anh trong trái tim mình. Yêu anh mà trái tim em phải ngày đêm thổn thức, Yêu anh mà tâm hồn em phải Trú ngụ trong "bến cô liêu". Nhưng tất cả sẽ thoát ra khi "Em Giấu anh"! Tình yêu đơn phương? Hay tình yêu đầy trắc trở...
Ngổn ngang câu hỏi người viết mang theo vào sâu hơn trong Giấu:
Em giấu anh vào nỗi nhớ liêu xiêu
Dẫu thời gian làm bạc đầu con sóng
Tình vẫn như bờ cát yêu biển rộng
Và cuộc đời còn đẹp mãi giấc mơ
Cuộc đời hẳn ai cũng nuôi dưỡng những ước mơ chứ không riêng Em và cũng chẳng mình Anh trong cuộc tình được ví như "Bờ yêu biển rộng" này. "Nỗi nhớ liêu xiêu" Ơi! Liệu có đủ chỗ cho em cất Giấu anh không? Em không giấu một chốc một lát như thủa nào ta chơi trò chơi trốn tìm đâu. Em muốn giấu kỹ giấu lâu dầu có phải chờ đợi bao lâu để giấu được? Em cũng cam lòng..
Hình ảnh những con sóng bạc đầu hiện diện nơi đây được tác giả đổ thừa tại "Thời gian. Không! Thời gian chỉ làm những mái tóc xanh kia bạc vì chờ đợi? Phai vì thổn thức...
Cuộc tình như "bờ cát yêu biển rộng" Ư? Phải chăng bờ lặng lẽ đợi chờ những con sóng được hình thành từ sự cuộn nhồi trong lòng biển theo tiếng gọi con tim lao vào bờ bất chấp "Bờ cát dài phẳng lặng" Hay vách đá đang chờ.
Giấu vào anh này đáng yêu, nhưng cũng thật đáng sợ tác giả ạ! Có lẽ tới đây tác giả sẽ đặt cho người viết một câu hỏi? Người viết biết câu hỏi ấy, Tác giả biết câu trả lời cho câu hỏi ấy, vậy thôi mình cùng giữ lại cho riêng mỗi người nhé !
Hai nơi cất giấu mà Em muốn giấu anh vào đã qua. Trái tim và Nỗi nhớ liêu xiêu. Nhưng có lẽ hai nơi ấy chỉ một mình Em biết và nếu giấu được thì nhiều lắm có thêm Anh nữa biết ...
Phải chăng Giấu anh ở hai nơi ấy bí mật sẽ được giữ kín. Tình yêu cũng vì thế mà mãi mãi như bờ với biển chẳng thể rời nhau?
Giấu được anh phải chăng Em chỉ muốn thế? Không ! Hình như Em cần nhiều hơn thế:
Em giấu anh vào trong những vần thơ
Để nhân gian còn được nhiều ước vọng
Dù trải qua bao năm dài tháng rộng
Thì cuộc tình vẫn đẹp mãi như tranh
Tranh hẳn chỉ dùng để ngắm, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt. Vậy mà tác giả lại ví "cuộc tình vẫn đẹp mãi như tranh". Dẫu bao nhiêu năm dài tháng rộng đi qua. Cuộc tình này sẽ là như thế nếu "Em giấu anh vào trong những vần thơ". Thơ cần có bạn đọc, tranh cần có người ngắm. Vậy phải chăng Em chỉ muốn khoe ra chứ không cần giấu đi? Cuộc tình này như một bức tranh đẹp lắm, thơ mộng lắm, sâu nặng lắm và cũng không ít khổ đau với Em phải không tác giả ơi!
Giấu! Hình như lẫn trong tiếng lòng thổn thức Em lại không muốn giấu. Cứ quẩn quanh, loay hoay tìm nơi cất giấu thêm một lần nữa...
Giấu anh vào trong giấc mộng mong manh
Cho yêu thương suốt đời không phai nhạt
Như sóng lòng luôn cuộn dâng dào dạt
Vì anh là hạnh phúc của riêng em!
Giấu trong tim! Mong chiếm giữ trọn trong nhịp đập dập dồn ấy, Em còn muốn Giấu cả trong tâm tư trong bất kể suy nghĩ nào nơi ấy chắc chỉ có Em cảm nhận được - Nỗi nhớ... Nhưng rồi cả hai nơi ấy nếu Giấu được thì tình yêu ấy, nỗi niềm ấy và Anh ... Chỉ một mình em biết, mình em cảm và đó không phải điều mà Em muốn. Thôi thì nơi cất giấu của Thi sĩ có lẽ an toàn và cũng sẽ có một ai đó biết "những vần thơ" ... Hiện hữu mà lại không thể cầm nắm, không thể ôm ấp nâng niu, chỉ có thể nhìn thấy và cảm nhận. Cuộc tình không thể như "một bức tranh" Tác giả có lẽ cũng dđồng cảm như thế để rồi phân vân, để rồi lựa chọn và cuối cùng đi đến quyết định "Giấu anh vào trong giấc mộng mong manh".
Trong giấc mộng Em hẳn nhiên sẽ không phải sống trong "thổn thức suốt đêm ngày". Cũng không phải chờ đợi như bờ chờ sóng, càng không phải ngắm nhìn từ xa như tranh. Em với một tình yêu đặc biệt dành cho Anh "suốt đời không phai nhạt". Tình của em có lẽ còn dạt dào hơn những con sóng bạc đầu ngoài khơi lao về với bờ. Bất chấp tất cả chỉ bởi "anh là hạnh phúc của riêng em"Chứ không hẳn là hạnh phúc của hai ta.
Giấu của Hương Ngọc Lan phải chăng là một cuộc tình cần phải giấu. Nhưng khi yêu trái tim luôn có lý lẽ riêng của nó, người mang trái tim yêu thổn thức suốt đêm ngày kia hẳn không hề muốn Giấu... Em trong thơ Hương Ngọc Lan là một chủ thể đặc biệt, và tình yêu thương dành cho Anh của Em cũng đặc biệt không kém.
Đó chính là nguyên nhân để cảm xúc bật lên Giấu được tác giả gửi vào câu chữ đơn giản nhưng trau chuốt kỹ lưỡng, trước khi sắp xếp theo một nhịp điệu khi êm ả, lúc gập ghềnh và có lúc như hụt hẫng... Tất cả nhằm chuyên chở một mối tình trắc trở, có lẽ người gây ra trắc trở từ phía anh.
Phải chăng bắt nguồn từ trắc trở ấy khiến cho trái tim yêu loạn nhịp của Em buộc phải che Giấu...
Em Giấu nhưng mà có lẽ đã không giấu được nữa rồi. Mối tình ấy đã được khoe kể từ khi câu thơ đầu tiên được viết ra...
Sài Gòn 26/7/2015
Huỳnh Xuân Sơn

GIÁ NHƯ

GIÁ NHƯ ...

Giá chúng mình có thể gặp sớm hơn
Khi tóc anh chưa nhuốm vài sợi bạc
Còn em thì phấn hương chưa phai nhạt
Thì bây giờ đâu trăn trở từng đêm

Giá ngày đó anh đừng mãi lặng im
Chắc đôi ta sẽ không hoài tiếc nuối
Dẫu bên nhau trong phút giây ngắn ngủi
Thì bây giờ đâu khắc khoải đêm đêm

Giá hôm nao anh vuốt mái tóc mềm
Thì có đâu cứ mỗi đêm thổn thức
Giá lời trao em như mơ mà thực
Thì bây giờ hai đứa đã của nhau

Giá thời gian đừng vội lướt qua mau
Mình sẽ say trong tình yêu bất tận
Và giờ đây có phải đâu ngơ ngẩn
Mỗi đêm về mơ hơi ấm làn môi 

Giá một lần... dẫu chỉ một lần thôi
Mình bên nhau vẹn tròn câu vàng đá
Và nếu trời bắt phải chia đôi ngã
Thì cũng còn kỷ niệm đẹp trong nhau

Giá mà đời ... đừng để mình yêu nhau
Thì giờ ta không phải hoài thương nhớ
Không phải hoài tiếc cho cuộc tình lỡ 
Không buồn lòng mãi hai chữ ... GIÁ NHƯ...

Hương Ngọc Lan