THU KHÔNG ANH
Thu không anh trăng chỉ vàng một nửa
Lá ngoài thềm cũng tan tát bay bay
Gió buồn buồn nên hiu hắt lắt lay
Giọt mưa nhẹ đến núp bên hiên cửa
Lá ngoài thềm cũng tan tát bay bay
Gió buồn buồn nên hiu hắt lắt lay
Giọt mưa nhẹ đến núp bên hiên cửa
Thu không anh em biết chờ gì nữa
Có còn không đọng một chút hương xưa?
Hoàng hôn chiều níu sợi nắng lưa thưa
Mà sao thấy lòng sắt se nỗi nhớ
Có còn không đọng một chút hương xưa?
Hoàng hôn chiều níu sợi nắng lưa thưa
Mà sao thấy lòng sắt se nỗi nhớ
Thu không anh giọt mưa như cắc cớ
Giăng giăng buồn rơi cả vào mắt em
Tiếng chuông chiều len theo gió buồn thêm
Gieo tê tái úa tàn phai sắc lá
Giăng giăng buồn rơi cả vào mắt em
Tiếng chuông chiều len theo gió buồn thêm
Gieo tê tái úa tàn phai sắc lá
Thu không anh bước chân như rệu rã
Mây tím sầu trời đất cũng lặng thinh
Em lẻ loi trong đêm vắng một mình
Ôm nỗi nhớ bóng liêu xiêu bước lạc
Mây tím sầu trời đất cũng lặng thinh
Em lẻ loi trong đêm vắng một mình
Ôm nỗi nhớ bóng liêu xiêu bước lạc
Thu không anh ánh chiều như nhòa nhạt
Lê gót buồn men dọc lối quen xưa
Tiếng cầu kinh nức nở mối duyên thừa
Nghe hoang lạnh bơ vơ mùa gió trở
Lê gót buồn men dọc lối quen xưa
Tiếng cầu kinh nức nở mối duyên thừa
Nghe hoang lạnh bơ vơ mùa gió trở
Hương Ngọc Lan
Buồn Thu
Người đừng buông lời thu vàng trống vắng
Làm tìm ta nghe đắng hồn côi
Xin đừng mà đợi nụ hôn môi
Thu đã trôi “ vàng trăng một nửa”*
Thu không người tôi như đứng giữa
Miền lạnh căm từng thửa vạt buồn
Đêm mông mênh đâu bến cội nguồn
Nghe từng luồng thu phong hun hút
Trời không người “giăng giăng” mưa trút
Tình cô đơn giây phút “lắt lay”*
Hỏi rằng đời mấy bận chua cay
Chừ tim chai khô cằn vàng úa
Thu không người tôi quỳ bên Chúa
Xin thứ tha đen đúa phận mình
Chúa trời cao sao cứ lặng thinh
Không cho chút bình minh soi rọi
Thu không người tình xa cũng vội
Đâu nữa rồi…lặn lội tìm nhau
Cuộc tình nào chừ đã qua mau
Ta nghe đau trái tim trăn trở.
(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu
Người đừng buông lời thu vàng trống vắng
Làm tìm ta nghe đắng hồn côi
Xin đừng mà đợi nụ hôn môi
Thu đã trôi “ vàng trăng một nửa”*
Thu không người tôi như đứng giữa
Miền lạnh căm từng thửa vạt buồn
Đêm mông mênh đâu bến cội nguồn
Nghe từng luồng thu phong hun hút
Trời không người “giăng giăng” mưa trút
Tình cô đơn giây phút “lắt lay”*
Hỏi rằng đời mấy bận chua cay
Chừ tim chai khô cằn vàng úa
Thu không người tôi quỳ bên Chúa
Xin thứ tha đen đúa phận mình
Chúa trời cao sao cứ lặng thinh
Không cho chút bình minh soi rọi
Thu không người tình xa cũng vội
Đâu nữa rồi…lặn lội tìm nhau
Cuộc tình nào chừ đã qua mau
Ta nghe đau trái tim trăn trở.
(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu