Xin thêm được một lần nữa bên anh
Để yêu thương ngập tràn đầy tim nhỏ
Ướp hương tình in sâu làn hơi thở
Cho môi mềm vương thơm dấu môi anh.
Xin thêm được một lần nữa nhé anh
Đừng bắt em phải héo hon chờ đợi
Chết lần mòn ngóng tình xa vời vợi
Giữa lặng thầm hóa đá trái tim đau
Cho thêm được lần nữa quấn quýt nhau
Để em nhớ nhiều nhiều hơn chút nữa
Quyện hòa nhau mình thắp lên ngọn lửa
Sưởi cuộc tình đang chết giữa đời ta
Cho em thêm một lần nữa rồi xa
Dẫu mai đây mình biệt ly mãi mãi
Một mình em trên đường đời dầu dãi
Tự ru lòng bằng ký ức xa xưa
Cho em thêm được lần nữa nhé anh
Khi nỗi nhớ lắp đầy trong tâm trí
Bóng hình anh hằn sâu trong xương tủy
Đủ nhớ rồi em hứa sẽ lìa xa
LĐN
Duthuymiengiang
Van em mà đừng mãi cứ diết da
khoảng cách xa đâu làm ta gần lại
nhớ thương anh chi, cái gã khờ vụng dại
nụ hôn môi chỉ để lại… thêm đau
Em đừng mà để dạ chênh chao
đừng thức thao với gã người cô độc
đêm yên ngủ đừng có mà trằn trọc
thầm lặng đau thêm nhằn nhọc cuộc mình
Cần nữa chi em “quấn quýt” bóng hình
trong nhân gian còn hằng nghìn người chờ đợi
anh chỉ là kẻ lang thang…vời vợi
yêu anh!...
Em được lợi gì đâu
Rồi sẽ sụt sùi như hạt mưa ngâu
rồi sẽ trọc trằn thâu đêm suốt sáng
với em anh nào đâu xứng đáng
hãy quên anh đi cái gã chán chường
Đến chi em đời chỉ góc vô thường
gần rồi xa cuộc người dường luôn thế
là gã khất hành, anh đâu nào vương đế
mai này thôi anh làm kiếp dế giun
(*) Lâm Đại Ngọc
Van em…
Trả lờiXóaDuthuymiengiang
Van em mà đừng mãi cứ diết da
khoảng cách xa đâu làm ta gần lại
nhớ thương anh chi, cái gã khờ vụng dại
nụ hôn môi chỉ để lại… thêm đau
Em đừng mà để dạ chênh chao
đừng thức thao với gã người cô độc
đêm yên ngủ đừng có mà trằn trọc
thầm lặng đau thêm nhằn nhọc cuộc mình
Cần nữa chi em “quấn quýt” bóng hình
trong nhân gian còn hằng nghìn người chờ đợi
anh chỉ là kẻ lang thang…vời vợi
yêu anh!...
Em được lợi gì đâu
Rồi sẽ sụt sùi như hạt mưa ngâu
rồi sẽ trọc trằn thâu đêm suốt sáng
với em anh nào đâu xứng đáng
hãy quên anh đi cái gã chán chường
Đến chi em đời chỉ góc vô thường
gần rồi xa cuộc người dường luôn thế
là gã khất hành, anh đâu nào vương đế
mai này thôi anh làm kiếp dế giun
(*) Lâm Đại Ngọc