HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2019

TRUNG THU

TRUNG THU

Ngày đó, mỗi khi sắp trung thu, con nít cả xóm tôi lại xúm xít, hào hứng và nôn nao. Đứa đi chặt vót tre, đứa thì khuấy hồ, đứa thì thu thập giấy màu, giấy dầu, giấy báo, đứa nhà khá hơn thì có mấy tấm giấy kiếng xanh đỏ (loại gói kẹo, gói bánh in) chấp nối lại, rồi cùng nhau làm những chiếc đèn lồng hình ngôi sao năm cánh to nhỏ, đủ loại. Mấy đứa con trai lớn lớn hơn thì làm đèn lồng hình con cá, chiếc thuyền, ... có đứa lấy lon sữa bò cắt ra, đục lỗ, lấy căm xe đạp cũ gắn vào làm chiếc đèn cù xoay xoay, đẩy vòng vòng khắp xóm, khắp dọc trên bờ ruộng, nghênh nghênh cái mặt lên dưới sự thán phục trầm trồ ước ao của mấy đứa con gái và đứa khác.
Còn tôi, tôi được ba làm cho cái lồng đèn bằng gáo dừa, cái lồng đèn láng bóng được ba tôi gọt thật kỹ, lấy giấy nhám chà từng chút rồi thoa cả dầu bóng lên, từng cái lỗ nhỏ được ba tui cần mẫn nhẹ nhàng cưa lộng hình nhánh hoa dây trông thật đẹp, sợ con gái bị xướt dầm, đến cái cán cầm Ba tôi cũng vuốt giấy nhám và đánh dầu bóng thật mượt. Ba cột cọng kẽm lên cái cán dài vì sợ con gái nóng tay, hãnh diện lắm đấy.
Đêm trung thu, con nít trong xóm tập trung ở kho lúa hợp tác xã của xóm, ai cũng khoe đèn, so to sánh nhỏ, ... còn tôi, kênh kênh mặt với đám trẻ trong xóm vì cái đèn lồng của tôi là đẹp số một, là nhất. Cả đám đứa bu lại, trầm trồ, sờ vào, mượn cầm thử, ... Có một số đứa tôi ghét ghê vì ganh tỵ nói tôi là không biết làm đèn lồng mà phải nhờ người lớn, tôi thì hứ một tiếng rõ to và giận dỗi đi chỗ khác và không thèm chơi chung.
Rồi kéo nhau cả đám con nít đi thành đoàn dài dài từ đầu làng đến cuối xóm, mấy anh lớn khoảng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, gánh cái trống to đùng đánh trống thùng thùng, thổi cái kèn te te, con lân và ông địa đi trước, chúng tôi đi theo sau hát hò, trò chuyện, cười nói rầm rầm và cười thật tươi vui để mong tối được gặp chị Hằng Nga, ( vì người lớn nói vậy).
Điểm tập trung trở lại vẫn là sân kho lúa, mỗi đứa được một góc tám cái bánh trung thu "xột xẹt" (thập cẩm) và hai viên kẹo me thuở đó nhưng phải nói đó cũng là đêm cỗ trung thu hoành tráng của tuổi thơ chúng tôi.

Thời gian trôi...
Đêm trung thu bây giờ hiếm thấy con nít quây quần bên nhau để khoe đèn, hát hò, ăn bánh, không có khoảnh khắc đùa giỡn, nhắc đến chị Hằng Nga, chú Cuội. Đêm trung thu, nhà trường tổ chức "Đêm hội trăng rằm" nhưng cho mỗi lớp chỉ ba đứa học sinh tiêu biểu đi dự cho có phong trào, những đứa còn lại thì ở nhà ôm ipad, tivi mà xem siêu nhân Rao ở tận phương xa nào. Đèn lồng bây giờ cũng thay bằng đèn điện tử có nhạc hát tiếng Tàu tiếng Tây gì mà nghe chả hiểu.
Chở con gái đi vòng phố xem có chỗ nào tụ họp đông vui để cho con vào chơi cùng các bạn, cho con tận hưởng không khí trung thu để ghi dấu tuổi thơ nhưng khó thật, những nhóm nhỏ lẻ trong sân nhà người ta, những đèn lồng điện tử nghe chói cả tai, đặc biệt là có cả những bàn tiệc nhậu của người lớn.
Thật sự xót xa cho con bé quá, đành thì thầm vỗ về với con " thôi về nhà mẹ sẽ chơi với con, con hãy cố thật vui vẻ, cười tươi để khuya nay đón chị Hằng Nga về thăm nha".
Con bé chả biết nghĩ gì mà im lặng vòng tay ôm tôi thật chặt, buông hờ hững cái đèn lồng hình chiếc xe màu hồng mà mới lúc chiều còn háo hức lựa chọn khi Mẹ dẫn đi mua về.

HNL


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét