HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2019

ĐÊM

ĐÊM

Đã nửa đêm, sự hoang vu, cô đơn trong tâm tưởng đã tới đỉnh điểm. Tuy nhiên, những âm thanh đêm vẫn còn tác động vào thính giác tôi. Trên trần nhà, thi thoảng bọn chuột lại tổ chức một cuộc chạy đua, rầm rập, chí chóe. Hai con thạch thùng trong phòng ngủ, chắc ghét tôi vì đã tắt đèn không cho chúng cơ hội kiếm ăn, nên buông lời ca thán, chép lưỡi tiếc nuối.
Tiếc gì mà tiếc! Cuộc đời này chẳng có gì đáng tiếc nuối. Chỉ là do mình không làm được hoặc không giữ được mà thôi...

Mấy ngày nay tôi thấy người mệt mỏi, ngây ngây, đau nhức toàn thân. Và, đêm nay tôi lại phát sốt. Hừm, giờ này biết gọi ai? Ngoài Ba mẹ ở quê ra, tôi chẳng có người thân nào, bạn bè ư? trên facebook tôi có hơn cả ngàn người nhưng bây giờ, thật sự thì... có được bao nhiêu người để gọi là ... khi hoạn nạn, mà người ta ai cũng bận việc, bận nghỉ ngơi, bận chăm nhà người ta.
Vắt óc nhớ lại, ừ một thời tôi cũng đã từng có một người bạn, bạn thân, hơn cả người yêu, người tình, tri kỷ hay là gì gì không biết nữa nhưng hễ có chuyện gì bất cứ ở đâu hay nơi nào mà tôi cần thì cũng sẽ có người đó ra mặt sắp xếp giúp đỡ, nhưng ... hiện tại thì người ta cũng ở xa quá, tít tận thiên đường, không về kịp
Giữa thành phố này, tôi có sống chết ra sao cũng chả ai quan tâm, mọi người đến với tôi giây lát, cười cười nói nói, rồi ai cũng trở về quay cuồng với cuộc sống riêng tư của mình, cũng có vài người rảnh rỗi hơn, quan tâm đến rất nhiều chuyện riêng tư hoặc mối quan hệ xã hội của tôi rồi thêm chút mắm muối vào để làm thành đề tài câu like hoặc phím chuyện ở những nơi khác, chứ chẳng ai thèm để ý xem tôi ăn uống ra sao, nghỉ ngơi thế nào hay trong nhà có những gì, ... hay này này nọ nọ kia kia...
Tôi nhức đầu, cảm giác các mạch máu trong người tôi mang những thắt nút rối bòng bong đang chạy tới chạy lui lăn tăn trong người từ đầu tới chân, rêm cả mình, có khi đau tưởng chừng như sắp sửa nổ tung đứt cái mạch máu ra.
Nghĩ tới nghĩ lui mà phát bực với cái cuộc đời của mình, chẳng biết ăn ở kiểu gì mà đến những lúc như thế này lại không có một "mống" người bên cạnh.

Đêm về là nỗi sợ tôi không muốn đối diện. Sự trống vắng, cô đơn đến tột cùng nhiều lúc làm tôi như phát điên. Tôi thèm một bàn tay xoa xoa cái lưng, một cái bóp vai nhè nhẹ hay đại khái là giúp tôi thoa dầu vào cái chỗ ngứa sau vai trái thôi cũng không có được. Có khi muốn nghe một lời dịu dàng, một lời quan tâm nhắc nhở phải nên thế này thế nọ hoặc là lời mắng yêu cũng được... nhưng ...
Mở điện thoại ra, danh bạ nhiều đến nỗi sim không chứa hết mà thật sự chả biết gọi cho ai, zalo, facebook cả ngàn người, biết nói chuyện với ai bây giờ?
Thỉ thoảng nhận được dăm ba cái sticker, vài ba câu chào hỏi, rồi có lúc nhận cả những câu gạ tình, mời gọi của một vài người không quen... và rồi ... nghĩa lý gì đâu?!
Ba ngày nay nằm bẹp dí, khi lạnh lúc nóng, tôi hoang mang trong nỗi cô đơn đến rợn người. Mỗi ngày cũng chỉ có anh zalo và facebook là quan tâm tôi nhất, lúc nào hai anh ấy cũng tận tình hỏi tôi đang nghĩ gì? động viên tôi cứ chia sẻ vui buồn của mình lên khoảnh khắc để hai anh giữ giúp, thỉnh thoảng hai anh tổ chức ăn mừng tình bạn của tôi với ai kia trên facebook...

Đêm, rúc rích tiếng chuột kêu, tiếng thạch sùng tiếc đời chép lưỡi, và tiếng gió thở than khe khẽ ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng rón rén đưa chút hương ngọc lan ngoài hiên nhà lẻn vào đến tận giường tôi.
Bất chợt nảy sinh ý nghĩ, tôi cố nhớ lại xem chiếc va li có bánh xe kéo của mình, lâu nay để ở xó gác nào. Tự nhiên tôi thèm một chuyến đi, đi xa, thật xa và không hứa hẹn ngày về...

HNL



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét