MÙA
VU LAN
Mùa
Vu Lan người người ca ngợi Mẹ
Người
vui cười khoe hoa đỏ hân hoan
Người
ngậm ngùi hoa trắng thế khăn tang
Người
bối rối màu phai hồng cài áo
Chỉ
riêng ta là ngược xuôi ngơ ngáo
Bởi
mãi tìm mà chẳng được màu hoa
Mẹ
ta giờ đang ở gần hay xa
Còn
dương thế hay đã về âm cảnh?
Bao
nhiêu năm trong kiếp người mỏng mảnh
Vay
tình người để nuôi lớn thân ta
Cố
kiếm tìm chút ký ức ngày qua
Nhưng
chẳng thể dù là trong giấc mộng
Vu
Lan về người người tâm lắng đọng
Nhớ
Mẹ hiền chăm bón thuở ấu thơ
Người
khóc thầm mong gặp Mẹ trong mơ
Còn
mình thấy lòng dửng dưng vô thức
Phải
chăng ta ... là người vô cảm xúc?
Trái
tim này đã hóa đá rêu phong?
Vu
Lan về mà không chút nhớ mong
Không
vướng bận dây tình thâm mẫu tử
Hay
là vì trong kiếp đời lữ thứ
Bao
năm dài tim mòn mỏi ngóng trông
Dẫu
một lần gặp gỡ thỏa ước mong
Mà
chẳng được nên bây giờ chai sạn
Mùa
Vu Lan xin nhờ đôi cánh nhạn
Mang
theo lời nhắn Mẹ ở phương nao
Rằng
nơi này vẫn còn mãi nỗi đau
Mà
năm tháng chưa xóa nhòa tâm trí
Thơ hay cảm động lắm em gái!
Trả lờiXóaChúc em tuần mới an lành vui vẻ!
Trả lờiXóaCám ơn Anh nhiều nhiều nè. Buổi chiều an lành anh nhé.
Xóa