HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

RAY RỨT

RAY RỨT
( tặng ... 68)

Chuông giáo đường vọng tiếng buông chầm chậm
Như tiếng lòng nức nở của em tôi 
Chiều hôm nay em ra đi thật rồi
Vành tang trắng một lần cài lên tóc

Nhớ ngày đó bên nhau em đã khóc
Sợ duyên ta không đi hết con đường
Tôi vô tình nên không trọn yêu thương
Giờ tiếc nuối thấy lòng đau oặn thắt

Lần cuối cùng xin nắm tay thật chặt
Một lần thôi tiễn em đến Thiên Đường
Em yên lòng hồn xin chớ vấn vương
Hãy để tôi cả đời ôm hối hận

Và tôi sẽ tự mình hoài trách giận
Bản thân mình sao lại quá hững hờ
Để cho em phải mòn mỏi đợi chờ
Đến phút cuối làn mi còn ướt đẫm

Tình chúng mình giờ mênh mang sâu thẳm
Lời nguyện xưa em mơ ước chung đôi
Giờ chỉ còn mình tôi bước đơn côi
Ôm ray rứt một đời hoài thương nhớ

Hương Ngọc Lan


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét