HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2018

ĐẮNG



ĐẮNG
đắng
như hồn đắng
phố xưa 
tan tác sầu
quên
vò võ canh thâu
đến - đi
lặng lẽ
xót
nhạt
phai
cô quạnh
còn gì rao bán
chia
quên cả nụ cười
tim lịm chết
niềm yêu bấn loạn
tương lai
còn đâu mù mịt
người đi
nửa linh hồn chết
thân xác rã rời
lây lất sống
trống không
rơi
tơi tả
TBC


RƠI

RƠI ...
chiều
rơi
hạt nắng còn lại
ngoài kia
lang thang mê mải
chậm đếm thời gian
...
hoàng hôn
rơi
hạt mưa, đậu trên lá
nhịp sống đi - về hối hả
tim thổn thức
chờ mong
...
cõi lòng
chợt trăn trở
những ngôn từ khó nói
ngổn ngang
tê tái
nặng sầu
...
chơi vơi
gởi hồn theo thơ
nhạt
muộn phiền trôi dạt muôn nơi
gói ưu tư theo cánh chim trời
...
yêu thương
đến, đi
lòng quặn thắt
nỗi niềm se sắt tâm can
tim vụn vỡ giữa chiều tàn
...
TBC



Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

NGƯỜI ĐÀN BÀ

NGƯỜI ĐÀN BÀ
Người đàn bà...
đứng nhìn nhánh sầu đâu
Trong gió mưa phải oằn mình tơi tả
Chợt thấy giống đời mình sao nghiệt ngã
Biết hôm nào 
tìm được ánh vầng dương

Người đàn bà 
ôm trọn mối đau thương
Bởi trái tim
đôi lần 
mang thương tổn 
Đôi khi muốn 
chối bỏ đời 
chạy trốn
Đi về miền đất lạ 
chốn xa xăm

Người đàn bà
với đôi mắt quầng thâm
Đêm từng đêm khóc phận mình dang dở
Gió tứ phương
che bên nào cũng hở
Lạnh vai gầy
lạnh cả trái tim côi

Người đàn bà
đêm khát một bờ môi
Khát vòng tay trên đường chiều nhạt nắng
Gánh đa đoan trong cõi
 đời thầm lặng
Khoác phong trần
lỡ kiếp 
đàn bà - em

Hương Ngọc Lan


“Người đàn bà”*…
nào muốn lấm lem
Nhưng cuộc đời đem bao giông bão

Cố chứng minh mệnh đề nghịch đảo
Nhưng chỉ là 
huyền hão mà thôi

Tận vực sâu 
người đàn bà đã cố nhoi
Sao phần số 
cứ cút côi 
“tơi tả”*
Bao lần cố đứng lên 
bao lần lại ngã
Người đàn bà 
vật vã 
giữa đời không

Tình yêu ư!? 
có phải là cuộc đi rong
Người đàn bà đợi mong hoài…không thấy
Chờ đợi điều gì 
nơi ấy?
Thời gian càng… 
hằn tấy vết đau

“Người đàn bà đêm khát”* 
chờ được trao
Cho nhau tất cả những gì từ... lâu giữ cất
Ừ! 
Thì cần gì được mất
“Gánh đa đoan”* 
vương vất tự lâu rồi.

(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu

RU TÌNH 5

RU TÌNH 5

ta ngẩn ngơ như cánh chim lạc bạn
ngược đường chiều mang nặng nỗi niềm riêng
gió mưa làm đôi cánh nhỏ chao nghiêng
tim run rẩy, co ro trong giông bão

ta lẻ loi cánh vạt đêm khắc khoải
mãi riêng mình in bóng nước liêu xiêu
chẳng còn gì ngoài một nỗi hắt hiu
lây lất sống qua năm dài tháng rộng

ta - chiếc bóng vật vờ trong cõi mộng
cố tìm đường len vào giấc mơ anh
anh hững hờ, bóng lại quá mong manh
nên cứ mãi hoài bơ vơ khắc khoải

rồi lặng lẽ với cuộc đời ngang trái
se sắt lòng trăn trở nhớ miên man
mỏi mòn rơi giữa đổ nát hoang tàn
trong quạnh quẽ vùi chôn niềm khao khát

và khoắt khuây ôm cõi lòng tan nát
vương bên đời mãi một nỗi bâng khuâng
gói sầu thương nhẹ bước trên đường trần
như phiến đá vạn kiếp sầu rêu phủ

Hương Ngọc Lan


Tình ru

Tình ơi hởi…khúc ru nào là đủ

ru ta vào giấc ngủ giá băng
một lời thôi xin cho được trối trăn
đêm ăn năn đợi chờ mùa xám hối

người lẻ loi riêng ta thì một lối
lầm lủi đi trong bóng tối đoạ đày
tìm nhớ thương, tìm chút hình hài
sao tháng ngày mãi xa thăm thẳm

người chiếc bóng ta buồn thắm đẫm
giấc mơ ư? chỉ tẩm nỗi buồn đau
hỏi liệu rằng có được ngày sau
hay lại rơi…chênh chao…khắc khoải

ta vốn mà chỉ là dòng chảy
trôi lang thang trong dải ngân hà
xin người đừng một phút mặn mà
rồi chỉ là phù du ngang trái

trái tình người ta nào dám hái
bởi huyệt sâu chờ chực đợi ta
ngày mai này nơi bãi tha ma
bia mộ ta thời gian rêu phủ

Duthuymiengiang

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018

KHÔNG TÊN 46

KHÔNG TÊN 46

Đã bao mùa ký ức cũng phôi phai
Bạc thời gian đong đầy trên mái tóc
Lối về xưa giờ rêu phong ẩm mốc
Chiếc lá vàng bay theo gió bơ vơ

Chiều âm thầm con sóng nhỏ ngẩn ngơ
Bao niềm đau chỉ riêng mình mang nặng
Mấy mùa qua bên dòng đời bình lặng
Trôi lững lờ nên dang dở câu thơ

Bước lê dài lạc lõng cả trong mơ
Yêu thương cũ bỗng trở thành vụn dại
Người đã quên - người thì còn mê mải
Câu ân tình hóa cổ tích xa xưa

Đã bao mùa năm tháng vẫn nhẹ đưa
Cuốn tim ai lạc trôi vào quên lãng
Dấu tích xưa cũng chìm theo dĩ vãng
Khẳng khiu đời nương tựa bóng câu kinh

HNL




YÊU LẦN NỮA

YÊU LẦN NỮA

Đêm nằm một mình trăn trở
Miên man tiếng gió lào xào
Ngỡ lời yêu tự thuở nào
Nhẹ ru hồn ta ngây ngất

Lời xưa giờ còn hay mất
Sao tim như sóng cồn cào
Ngóng chờ người tận nơi nao
Chợt lòng dậy lên bão tố

Đêm nay nương nhờ mây gió
Chuyển dùm ta đến trao người
Làn môi ánh mắt nụ cười
Và lời yêu thương lắm lắm

Phút giây bên nhau say đắm
Kiếp này chẳng thể nào quên
Dẫu rằng còn lắm chông chênh
Nhưng lòng hằn in mãi mãi

Vẫn biết tuy còn xa ngái
Nhưng tình khắc cốt ghi tâm
Một phút cũng thành trăm năm*
Luân hồi nguyện yêu lần nữa 

Hương Ngọc Lan

TRỞ VỀ

TRỞ VỀ

em trở về sau những tháng ngày lang thang trốn chạy
nhà vẫn còn đây nhưng tất cả hoang tàn đổ nát
cánh cửa lệch xô
chiếc khóa trái tim đã phai mòn hoen ố
chỉ cây ngọc lan sau nhà đang gục đầu héo úa xác xơ
em trở về xác thân rã rời, mang theo một trái tim khô
có còn gì đâu ngoài trắng đôi tay và vài vết thương đang thành sẹo
gian trước gian sau lưu dấu yêu xưa lúc tuy hai mà một
rồi lúc giận hờn
và lúc rũ áo ra đi
mép gối vẫn còn vệt thâm quầng mà từng đêm dài nước mắt trôi theo nỗi nhớ
bậc cửa sau hè mấy dây tigon hồng lỏi len vào phủ kín thềm xưa
em trở về bởi chẳng nơi nào cho em một lần thôi nhớ về anh
dù năm tháng lang thang
cũng đã từng náu nương qua bao căn nhà khác
nhưng không nơi đâu có hương yêu một thời mình say đắm
thuở ngắm ngọc lan sau vườn
ướp hương tình dệt mộng yêu đương
em sẽ chăm lại góc vườn
giấu chôn nửa hồn mang thăm thẳm nỗi đau
đâu thể nào khác hơn
dù biết mất anh
nhưng đáy tim mỏi mong anh về lại
nhà vắng anh rồi
nên hắt hiu, xác xơ, lạnh lùng, cô quạnh
em sẽ thắp ngọn nến hồng
pha lại ấm trà
cửa khép hờ
tựa bóng mình mà đợi chờ anh
em sẽ đợi chờ dẫu kiệt cùng, chát chua, nghẹn ngào trong câm lặng bơ vơ
sẽ vẫn đợi anh dẫu tái tê, nhạt nhòa hay vô vọng
khi anh muốn dừng
xin trở về
căn nhà xưa vẫn luôn rộng mở
em và cây ngọc lan sau vườn
cũng âm thầm
lặng lẽ
yêu
và đợi chờ anh.
HNL



Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

RU ANH GIẤC NGỦ TRÊN VAI

RU ANH GIẤC NGỦ TRÊN VAI


ngủ yên giấc trên vai tôi anh nhé
mình về thôi
mẹ đang đợi đang chờ
nghe đâu đó đàn em thơ mong mỏi
anh hai về
vòi vĩnh chiếc kẹo thơm

nhớ không anh?
bên rào
cô hàng xóm
nhặt sứ rơi hay vờ ngó sang nhà
hình như cũng ngóng trông anh về đấy
mỗi chiều chiều cứ thơ thẩn vào ra

ngủ yên giấc trên vai tôi anh nhé
mình về thôi cả đồng đội đang chờ
mới hôm qua
tôi nghe đâu khe khẽ
xong đợt này thằng B cưới bé C

ngủ yên giấc đừng bận lòng anh nhé
cõng anh về tạ tội với Mẹ già
hứa sẽ gắng thay anh chăm bọn trẻ
chữ hiếu tròn
chăm cả góc vườn xưa


HNL




Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

SAY

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Xin-Mai-La-Tinh-Nhan-Vu-Quoc-Viet-Luu-Ngoc-Ha/ZW6ID76O.html 

SAY

Anh rót vào em từng giọt tình mê đắm
chếnh choáng ngập linh hồn dốc cạn chén men say
rồi một chiều nao lả lướt trong vòng tay
bờ môi tê dại 
đắm chìm chén mê tình anh rót

Anh dím hồn em vào biển tình khao khát
để tim vật vờ say khướt giữa lòng anh
ngây ngất cơn ái tình
đê mê
điên dại
tái tê
thấy trời và đất
nhấp nhô 
quay cuồng 
nghiêng ngã

rót nữa nha anh
từng giọt tình chiu chắt
vắt cạn linh hồn ta dâng hiến cho nhau
để cả đời này ta ngập ngụa giữa cơn say
mãi hoài không tỉnh
khỏi thấy đời đơn độc

rót nữa đi anh
rót hoài 
hoài thêm nhé
chuốt em rã rời
nghiện ngập ... 
khát thèm anh
ta hãy ru đời mình vào giấc mộng liêu trai
để hồn ta mãi lâng lâng quên tình đời nghiệt ngã 

BN.HNL



Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018

VAN MI NỖI NHỚ ĐỪNG VỀ

VAN MI NỖI NHỚ ĐỪNG VỀ 

Nỗi nhớ ơi 
van mi... đừng về nhé
Đừng lạnh lùng giày xéo trái tim ta 
Người xa rồi
người cũng đã quên ta
Sao mi cứ trở về gieo thương nhớ

Ta đã cố quên làn môi hơi thở 
Quên nồng nàn hương tình cũ ngày qua
Quên nụ cười và ánh mắt thiết tha
Vòng tay siết phút bên nhau say đắm

Nỗi nhớ ơi 
van mi... đừng về nhé
Cứ hững hờ như nước nhẹ nhàng trôi
Dẫu yêu nhiều cũng đành phải chia phôi
Sao mi lại cuộn cuồn trào như thác

Cõi lòng ta bây giờ đau rã nát
Xác xơ rồi hồn một nửa chết non
Người quên rồi lời vàng đá sắc son
Sao mi bắt mình ta vô vọng nhớ 

Nỗi nhớ ơi 
van mi... đừng về nhé 
Ta úa tàn
kiệt sức
ta lao đao 
Yêu rât nhiều nhưng cũng lạc mất nhau
Van mi đó
đừng trở về
nỗi nhớ 

LĐN








Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

ĐÊM

ĐÊM 

Đêm tĩnh mịch
hồn rơi vào khoảng lặng
Nhịp thời gian cứ chầm chậm dần qua
Nỗi đau nào len lén ngấm thịt da
Rồi vào cả tận máu xương huyết quản


Ta ước mơ được một lần thanh thản
Giấc ngủ dài... cho mãi đến thiên thu
Để không sầu trong kiếp sống phù du
Không vương vấn bởi tình đời cay đắng

Đêm nay thấy cõi lòng sao trĩu nặng
Nghe tim mình chợt như muốn vỡ tan
Bao yêu thương tựa vệt nắng chiều loang
Toan vụt tắt cuối ngày đông lạnh giá

Và đêm nay
nghe hồn hoang vu quá
Nhớ người xưa, nhớ giây phút bên nhau
Nụ hôn nồng làn hơi ấm ai trao
Còn đâu đó... vấn vương mùi chăn gối

Đêm tĩnh mịch
thấy tim mình mệt mỏi
Hồn dại khờ như nửa tỉnh nửa say
Mơ người về ấp ủ trong vòng tay
Cho đêm vắng không lạnh lùng khắc khoải

Hương Ngọc Lan

Có phải…tình xa!?
thuydu

Nhớ lắm người cái thuở ta trao
Nồng nàng nụ môi chênh chao đêm vắng
Chừ thì chia hai, nghe tình vị đắng
Thời gian dường; không ngắn… mà dài ra

Hởi người! tình buồn có phải là tình xa?
Ngày ta hiểu ra thì nồng nàn nụ môi đã mất
Trái tim đau tự mình giấu cất
Riêng thôi, chốn lây lất cuộc mình

Người còn khát không? Khát một chuyện tình
Thuở nao… từng như hình, như bóng
Từng gủi gần lóng nga, lóng ngóng
Hoà quyện vào nhau…phía cơn sóng dâng trào

Đêm nay”* người lưu lạc phương nào?
Có nghe hồn rì rào bờ vỗ
Có còn giấu nơi trái tim một chỗ
Một chỗ thôi bến đỗ tình…xưa

Khi một mình… đi dưới cơn mưa
Người có nhận diện ra chưa hoang lạnh
Có phải ta - người với cuộc này bất hạnh?
Nên giờ đây mông quạnh đêm thâu

Có phải không người?
còn đó nỗi nhớ thẳm sâu
Chờ mưa ngâu mỏi mòn cầu ô thước
Giọt nóng nào nghe bờ môi thắm ướt
“Khắc khoải lạnh lùng”* ngày lặng bước chân đi…

(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu

CẢM ƠN

CẢM ƠN 

Cảm ơn đời... cho được lần gặp gỡ
Dẫu biết rằng không thể bước cạnh nhau
Nhưng vẫn hoài tim vương vấn xuyến xao
Vẫn nhớ mãi vòng tay ôm ngày ấy

Cảm ơn đời... dẫu chỉ là một thoáng
Dẫu nhẹ nhàng nụ hôn đặt trên môi
Nhưng trái tim nghe rộn rã bồi hồi
Như loạn nhịp và đêm ngày mong nhớ


Cảm ơn người... đã hòa chung nhịp thở
Dù chỉ vài giây phút thoáng qua mau
Nhưng suốt đời đã chẳng thể quên nhau
Và như thấy đời không còn cô quạnh

Cảm ơn người... dù chỉ là ảo ảnh
Đến rồi đi lặng lẽ tựa sương mai
Nhưng làm ta ngây ngất giọt tình say.
Và năm tháng vẫn mãi hoài thổn thức

Hương Ngọc Lan


Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

SANG TRANG

SANG TRANG

Cuối cùng rồi ta cũng đã xa nhau
Lời yêu cũ chợt trở thành ký ức
Và trái tim mang nguệnh ngoằn vết nứt
Giữa bộn bề hai miền nhớ và quên!

Nhớ ngày nào mình chung bước kề bên
Tay trong tay dưới hoàng hôn lối vắng
Kể nhau nghe những vui buồn ngọt đắng
Những nỗi niềm những khao khát tương lai

Lời hẹn thề những tưởng khó phôi phai
Vậy mà nay đành chia đôi lối bước
Con đường xưa giờ gió mưa sướt mướt
Chẳng còn gì giữa đổ nát chông chênh

Thu đã về chiếc lá cũng buồn tênh
Hai chúng ta trở thành người xa lạ
Dù Đông qua Xuân về hay nắng Hạ
Cũng không còn vương vấn bước chân ai

Nay em về gom hết gió heo may
Tình xưa cũ xin một lần trả hết
Trái tim yêu ngày xưa nay đã chết
Chuyện tình mình đành gấp lại.
Sang trang.

Hương Ngọc Lan











Tạ từ

Đừng buồn em… lối rẽ chia hai
Nén chặt đi… đắng cay, xa xót
Lời tạ từ… một lần sau chót
Người thương yêu… quay gót rời ta

Thật mất rồi… cái thuở thiết tha
Không còn lời… ngân nga dịu ấm
Cả không gian… ầm ầm tiếng sấm
Trời sa mưa… hồn thắm lạnh câm

Đâu rồi xưa… ánh mắt xa xăm
Chừ chỉ những… tối tăm vắng lặng
Giọt nào rơi… nghe hồn trỉu nặng
Hết rồi tình… muối mặn, gừng cay

Thu úa vàng… lá dẵm bước nai
Mùa đắng cay… đọng buồn mi mắt
Tình ơi tình… có còn trong vắt
Hay chỉ miền… đau thắt vắng hoang

Thôi thì thôi… gấp lại sang trang
Lần trả hết… ngổn ngang ký ức
Đêm lạnh câm… riêng mình thao thức
Cuối mùa xa… rạn nứt tim côi

Thuydu



Em nói đi hay tại tuổi đá buồn!?
Duthuymiengiang

Ừ thì em! rồi chúng ta cũng đã chia tay
nghe xót cay hai người hai ngả
giọt nào hoen mi, giọt nào lã chã
tình vẫn còn… sao đã vội xa

Hết rồi những điệp khúc ngân nga
cũng không còn lời thiết tha trìu mến
chừ thì ta…như con thuyền không bến
biết về đâu_ nơi đến, nơi đi

Sang trang có phải là…biệt ly?
hai chúng ta mỗi người đi mỗi ngả
mai này trong cuộc người hối hả
biết còn nhìn nhau hay vội vã…quay lưng

Yêu thương ngày xưa giờ đã hoá người dưng
xa lạ rồi bổng dưng tiếc nuối
ký ức ngày nao còn chăng lần cuối
nói đi em…đắm đuối còn không?

Mai này trên vạn nẻo ruổi rong
Thân xác này đếm đong bao buồn tủi
hỏi em cuộc tình mình sao ngắn ngủi
em nói đi hay tại tuổi đá buồn!?