HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

ĐÊM

ĐÊM 

Đêm tĩnh mịch
hồn rơi vào khoảng lặng
Nhịp thời gian cứ chầm chậm dần qua
Nỗi đau nào len lén ngấm thịt da
Rồi vào cả tận máu xương huyết quản


Ta ước mơ được một lần thanh thản
Giấc ngủ dài... cho mãi đến thiên thu
Để không sầu trong kiếp sống phù du
Không vương vấn bởi tình đời cay đắng

Đêm nay thấy cõi lòng sao trĩu nặng
Nghe tim mình chợt như muốn vỡ tan
Bao yêu thương tựa vệt nắng chiều loang
Toan vụt tắt cuối ngày đông lạnh giá

Và đêm nay
nghe hồn hoang vu quá
Nhớ người xưa, nhớ giây phút bên nhau
Nụ hôn nồng làn hơi ấm ai trao
Còn đâu đó... vấn vương mùi chăn gối

Đêm tĩnh mịch
thấy tim mình mệt mỏi
Hồn dại khờ như nửa tỉnh nửa say
Mơ người về ấp ủ trong vòng tay
Cho đêm vắng không lạnh lùng khắc khoải

Hương Ngọc Lan

Có phải…tình xa!?
thuydu

Nhớ lắm người cái thuở ta trao
Nồng nàng nụ môi chênh chao đêm vắng
Chừ thì chia hai, nghe tình vị đắng
Thời gian dường; không ngắn… mà dài ra

Hởi người! tình buồn có phải là tình xa?
Ngày ta hiểu ra thì nồng nàn nụ môi đã mất
Trái tim đau tự mình giấu cất
Riêng thôi, chốn lây lất cuộc mình

Người còn khát không? Khát một chuyện tình
Thuở nao… từng như hình, như bóng
Từng gủi gần lóng nga, lóng ngóng
Hoà quyện vào nhau…phía cơn sóng dâng trào

Đêm nay”* người lưu lạc phương nào?
Có nghe hồn rì rào bờ vỗ
Có còn giấu nơi trái tim một chỗ
Một chỗ thôi bến đỗ tình…xưa

Khi một mình… đi dưới cơn mưa
Người có nhận diện ra chưa hoang lạnh
Có phải ta - người với cuộc này bất hạnh?
Nên giờ đây mông quạnh đêm thâu

Có phải không người?
còn đó nỗi nhớ thẳm sâu
Chờ mưa ngâu mỏi mòn cầu ô thước
Giọt nóng nào nghe bờ môi thắm ướt
“Khắc khoải lạnh lùng”* ngày lặng bước chân đi…

(*Hương Ngọc Lan)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét