HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

XIN MỘT LẦN



XIN MỘT LẦN

Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh và chỉ biết yêu anh
Dù cuộc đời là hư ảo mong manh
Em vẫn cứ như lần đầu yêu vậy



Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh dù biết chẳng thể đâu
Dẫu biết đời còn muôn lối bể dâu
Em vẫn cứ yêu như là ngày cuối


Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh không toan tính thiệt hơn
Được bên anh, được nũng nịu dỗi hờn
Như thuở tuổi còn đôi mươi, mười tám

Cho em xin được một lần khờ dại
Để yêu anh đơn giản chỉ yêu thôi
Dù cuộc đời mình không được chung đôi
Thì em vẫn ... vẫn cứ yêu khờ dại...

Hương Ngọc Lan








Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

VỠ

 VỠ

Anh đến rồi đi em vướng sầu
Trái tim héo úa ngập niềm đau
Cõi lòng tan nát như vụn vỡ
Mòn mỏi đợi chờ suốt canh thâu

Anh giết tình em trong đợi chờ
Bao đêm say đắm bởi vần thơ
Giờ anh quay bước tim đau nhói
Thấy đời hụt hẫng đến ngu ngơ

Em biết đời em cánh hoa tàn
Bên đường héo rũ ... sắc hương tan
Nên người vứt bỏ không thương tiếc
Lặng thầm lẻ bóng chít khăn tang

Ai đắp cho em nấm mộ tình
Cho đời thoát khỏi kiếp điêu linh
Để tim hóa đá rong rêu phủ
Cho cuộc tình buồn sớm siêu sinh...

Hương Ngọc Lan





KHÔNG CÒN YÊU

KHÔNG CÒN YÊU 

Khi người ta không còn yêu mình nữa 
Lời ngọt ngào hóa mặn đắng trên môi 
Những hẹn thề đành theo nước cuốn trôi 
Chỉ còn lại nỗi sầu vương khóe mắt

Khi người ta không còn yêu mình nữa
Khúc nhạc tình thành hiu hắt chơ vơ
Tiếng yêu xưa giờ cũng quá ơ thờ
Lời thơ cũ chẳng còn ai thèm nhớ

Khi người ta không còn yêu mình nữa
Dù Xuân về, Hạ đến hay Thu sang
Tuyết có làm băng giá trái tim ai
Thì cũng chẳng làm người quay trở lại

Thôi gom hết những tháng ngày khờ dại
Cuộc tình buồn mình ta đếm đơn côi
Vì rằng mình là số phận lẻ loi
Nên đành dấu cuộc tình vào quên lãng

Hương Ngọc Lan




NÓI VỚI ANH

NÓI VỚI ANH 

Anh yêu hỡi hãy cho em được tựa 
Bờ vai anh trong lúc quá cô đơn 
Để cho em một lần khóc dỗi hờn 
Khi đối diện với tình đời nghiệt ngã

Và anh hỡi hãy dang tay che chở
Mỗi khi em gặp giông tố cuộc đời
Để không còn cảm thấy quá chơi vơi
Vì đã có bàn tay anh xiết chặt

Khi em khóc anh nhớ lau nước mắt
Để thấy mình không lạc lõng bơ vơ
Dạy bảo em trong lúc em dại khờ
Dỗ dành em những khi em nũng nịu

Lời con tim chỉ con tim mới hiểu
Tựa anh rồi, em mãi mãi hiền ngoan
Mơ giấc mơ đẹp nhất cõi trần gian
Trong tay anh em ngợi ca hạnh phúc

Hương Ngọc Lan



HOÀI NHỚ


HOÀI NHỚ

Đêm nay lạnh...
Vì sương?
Hay vì gió?
Lạnh ngoài trời
Sao buốt tận buồng tim?
Một mình ta ...trong đêm vắng im lìm
Ngồi lặng lẽ nghe côn trùng rả rích

Ôm thương nhớ giữa màn đêm cô tịch
Nhớ về người?...
Người có nhớ ta không?
Đến bao giờ mới hết nỗi chờ mong
Mới thôi hết ngóng trông về phương ấy

Nỗi nhớ ơi...
Nhé thôi đừng trỗi dậy
Đừng để lòng khắc khoải giữa canh thâu
Ai đã từng...
Hứa ... tình sẽ bền lâu
Giờ sao chỉ ... mình ta ôm trăn trở

Người đã bảo...
Cố quên đi!... Đừng nhớ!
Làm cho ta ... nghe buốt nhói tim đau
Vọng lại gì ... đã có ở trong nhau?
Mà nay lại ... thấy lòng như dao cắt

Nước mắt rơi, làm ướt nhòe môi mắt
Mỗi chiều về nhìn cánh nhạn xa xa
Gửi nỗi niềm nhờ mang đến "người ta"
Rằng chốn cũ... có người hoài thương nhớ...

Hương Ngọc Lan


EM NHỚ ANH

EM NHỚ ANH

Góc phố bây giờ mưa đang rơi
Nhớ thương giăng kín bốn phương trời
Mỹ Tho thiếu nắng lòng em lạnh
Thiếu nụ hôn nồng yêu dấu ơi!!

Muốn gửi hương tình sang phía anh
Để tim choáng ngợp những men tình
Nụ hôn chiều ấy tan trong gió
Hoa rụng bên thềm em nhớ anh...

Soi bóng trăng buồn bên hoa cau

Yêu anh em thử bước qua cầu
Ai ngờ một phút thành tri kỷ
Để đến bây giờ lại nhớ nhau...

Chấp bút tình thơ đôi mắt cay
Trăm thương ngàn nhớ đã đong đầy
Anh về ghép lại vần thơ nhé
Nâng chén tương phùng em muốn say...

Hương Ngọc Lan
 





CỐ QUÊN

 CỐ QUÊN

Người đã từng nói mãi mãi yêu ta
Mà giờ đây để mình ta quạnh vắng
Người bảo rằng sẽ bên ta thức trắng
Trong đêm dài mỗi lúc ta buồn đau

Người hứa rằng sẽ mãi mãi bên nhau
Mà giờ đây lại bỏ quên ta mất
Người từng bảo đời này yêu ta nhất
Mà giờ này chung bước với ai kia

Rồi bây giờ đôi hướng đã cách chia
Có không hỡi ... dẫu một lần chợt nhớ
Phút bên nhau mình cầm tay bỡ ngỡ
Nụ hôn nào làm ngây ngất đôi môi

Trên đường đời giờ ta bước đơn côi
Nhưng cũng sẽ cố quên đi dĩ vãng
Gom nhớ thương đem chôn vào quên lãng
Và chúc Người hạnh phúc với ai kia.

Hương Ngọc Lan




Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

NỖI NHỚ

NỖI NHỚ

Anh có nghe tiếng em gọi trong đêm
Nỗi nhớ anh chẳng thể im lặng nữa
Em rất muốn mở toang các cánh cửa 
Hét to rằng em đang rất nhớ anh

Trong mộng dài bóng anh cứ quẩn quanh
Truyền hơi ấm từ vòng tay ấp ủ
Nhẹ đan tay vuốt suông làn tóc rũ
Để cõi lòng không lạnh giữa mùa Đông

Anh nơi nào có thấu nỗi chờ mong
Nỗi nhớ cứ từng đêm ngày thao thức 
Muốn sẻ sang với anh dòng cảm xúc
Mượn câu vần mang gửi hộ về anh 

Bóng anh còn đâu đó cứ quẩn quanh
Nụ hôn ấm... đã tan vào da thịt
Trong tay anh không sợ trời gió rít
Có anh rồi sưởi ấm mãi lòng em...

Hương Ngọc Lan


LỠ HẸN

LỠ HẸN 

Mình đã hẹn nhưng chẳng gặp được nhau 
Có thể vì ... tình ta chưa sâu đậm?!?... 
Mà phía trước đường còn dài thăm thẳm 
Ừ thôi thì ... mình cứ hãy song song

Và mỗi ngày mình sẽ mãi chờ mong
Cho nỗi nhớ tan vào từng nhịp thở
Để đến khi gặp nhau không bỡ ngỡ
Vì tình yêu sâu tận máu tim rồi

Và tim mình cũng không thấy đơn côi
Luôn trông ngóng đợi chờ ngày gặp mặt
Sợi chỉ tình sẽ ngày càng thắt chặt
Khi đôi mình luôn luôn nghĩ về nhau

Hãy cứ yêu và mộng ước mai sau
Ngày gặp mặt sẽ ngập tràn hạnh phúc
Hai trái tim tưởng muôn đời côi cút
Sẽ chung đường hòa nhịp tiếng yêu thương 


HƯƠNG NGỌC LAN 




RỒI MỘT NGÀY

RỒI MỘT NGÀY...

Rồi một ngày anh mãi mãi quên em
Như một người chưa từng quen từng biết
Những lời yêu ngày trao nhau tha thiết
Sẽ không còn trong ký ức của anh

Rồi một ngày tình như khói mong manh
Phố quen xưa không còn in đôi bóng
Lối đi về cũng chẳng ai trông ngóng
Cơn mưa chiều làm thấm lạnh bờ vai

Và một ngày tình theo gió xa bay
Hai chúng ta chẳng còn chung đôi nữa
Anh sẽ mau quên đi bao lời hứa
Rằng trọn đời sẽ mãi bước bên em

Rồi một ngày một ngày nữa trôi êm
Phố vẫn đông khi không còn em nữa
Bên anh vẫn còn nhiều nhiều chọn lựa
Em chỉ là chiếc bóng nhẹ dần tan...

Hương Ngọc Lan




Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

TÌNH LỠ


TÌNH LỠ

Người nói rằng người yêu ta nhiều lắm

Suốt đời này chỉ yêu có mình ta
Dẫu cuộc đời còn lắm những phong ba
Vẫn hứa sẽ yêu mình ta mãi mãi

Người nói rằng người thương ta nhiều lắm
Thương trọn đời trọn kiếp vẫn không phai
Dù cho đời phía trước lắm chông gai
Người vẫn sẽ bên cạnh ta che chở

Nhưng đến nay sao người đi chẳng nhớ
Để mình ta lầm lũi với đơn côi
Lời hứa nào giờ đã quá xa xôi
Ta như thấy con tim đang vụn vỡ

Thôi đành hết cuộc tình nay đã lỡ
Tiếng yêu xưa giờ chôn đáy mộ sâu
Cho không còn khắc khoải những đêm sầu
Kỷ niệm cũ chìm vào trong quên lãng.

HƯƠNG NGỌC LAN 




KHÔNG TÊN 3

KHÔNG TÊN 3

Người đàn bà mang gương mặt thời gian.
Của những xúc cảm yêu thương bị vùi quên vào năm tháng.
Những mùa gió nổi
Những mùa trăng mới.
Những lần yêu vội
Những mùa ngóng đợi...
và những tháng ngày nông nỗi
Ký ức ùa về phơi phới
mùi hương còn nóng hổi những nụ hôn.... nồng nàn
Người đàn bà mang gương mặt của thời gian.
Ngắm mình trong gương... ước mùa xuân qua thật chậm...
Vệt son còn ấm...
Mầm cỏ còn xanh.
Chỉ có thời gian là mong manh...
Chiếc áo xanh mỏng mảnh...
Canh cánh ôm trong lòng những ngạo nghễ màu thời gian...!
Người đàn bà... đa đoan.

VT.HNL 





Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

MONG MANH

MONG MANH

Ta vẫn biết ... 

yêu người ta sẽ khổ
Bởi cuộc tình chỉ một thoáng mong manh
Nên cũng đành dõi theo bước chân ai
Và lặng lẽ giấu tình vào câm lặng

Và những lúc nhìn chiều tàn tắt nắng
Một mình buồn gặm nhấm trái tim đau
Kềm nén lòng cho nỗi nhớ qua mau
Gom tất cả vùi vào trong giấc ngủ

Mơ bên nhau dù một lần... cũng đủ
Để tim này dấu lưu bóng hình ai
Rồi đêm về ta mượn chén rượu cay
Để được thấy người về trao ân ái

Dẫu biết thế nhưng vẫn yêu khờ dại
Giấu nỗi lòng sầu mang mãi thiên thu
Ngày qua ngày ta vẫn sống mộng du
Để tưởng được trong tay người ấp ủ

Hương Ngọc Lan 




Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

THÀ LÀM MỘT KIẾP RONG RÊU

THÀ LÀM MỘT KIẾP RONG RÊU 

Thà làm một kiếp mây bay
Lênh đênh trôi dạt chẳng hay tình đời


Thà làm chiếc lá vàng rơi
Trong vườn thu rụng buông lơi khối sầu


Thà làm nước chảy qua cầu
Âm thầm lặng lẽ biết đâu bến bờ


Thà làm phiến đá ơ thờ
Dù bao mưa nắng đợi chờ trăm năm


Thà làm cơn gió xa xăm
Mênh mông gió lộng tháng năm đợi chiều


Thà làm một kiếp rong rêu
Bám trên phiến đá quạnh hiu thầm thì


Thà làm cát sỏi vô tri
Không tham hỷ nộ sân si nẻo trần.

Hương Ngọc Lan





XÁC HOA

XÁC HOA

Cánh bằng lăng rơi đầy trên lối vắng
Màu hoa buồn làm chiều cũng buồn lây
Một góc trời phủ tím ngắt màu mây
Lối quen cũ cũng không còn ai bước

Chiều nhạt nắng một cánh chuồn say khướt
Mãi lang thang tìm chẳng thấy đường bay
Cứ lượn vòng rồi đờ đẫn men say
Nên gục ngã bên xác hoa tím rụng

Con phố nhỏ bỗng thênh thang lớn rộng
Đường đi về sao thấy lạ bước chân
Cơn gió chiều làm lòng thấy bâng khuâng
Nghe trống vắng trong con tim bé nhỏ

Tiếng yêu thương người còn đang bỏ ngỏ
Sao bây giờ gió cuốn mất đi đâu
Để cho ai chất chứa nỗi u sầu
Tim vụn vỡ như xác hoa trong gió.

Hương Ngọc Lan (145)



Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

KÝ ỨC THÁNG TƯ

KÝ ỨC THÁNG TƯ

Tháng Tư về mang theo ký ức xưa
Của một thuở hào hùng trong khói lửa
Cả đất nước đồng lòng một chọn lựa
Giải phóng Sài Gòn, thống nhất Bắc Nam

Tháng Tư về thơm mùi bếp khói lam
Bà Mẹ quê vui mừng ngày chiến thắng
Dẫu vẫn còn những hy sinh thầm lặng
Nhưng sá gì ... miễn đất nước được vinh quang

Tháng Tư về khúc khải hoàn dội vang
Rợp cờ hoa nhuộm thêm vàng cho nắng
Cả nước hợp ca... bài ca chiến thắng
"Tiến về Sài Gòn giải phóng thành đô"(*)

Tháng Tư về được độc lập tự do
Mới đó mà bốn mươi năm thống nhất
Dân tộc ta vẫn kiên trung bất khuất
Chung tay một lòng cùng xây đắp tương lai

Mãi là tháng Tư ... chẳng thể nhạt phai
Dẫu trăm năm vẫn nhớ hoài ngày ấy
Khi nhắc đến lòng tự hào biết mấy
Khí thế hào hùng sử sách vẫn còn ghi.

Hương Ngọc Lan (164)


ĐÊM LẶNG

ĐÊM LẶNG

Sươ
ng khuya phủ ướt mảnh trăng gầy
Côn trùng rả rít với cỏ cây
Nỉ non tiếng dế thầm gọi bạn
Mà sao lại thấy sóng mắt cay

Không biết bây giờ ai có hay
Đêm đêm thao thức suốt canh dài
Giọt sầu trăn trở trong đêm vắng
Nửa hồn lịm chết … nửa lất lây

Người bảo tình ta… mảnh ghép đôi
Nửa vầng trăng khuyết… nửa trăng côi
Dù xoay hướng khác hoài vẫn nhớ
Nhạt ánh trăng sầu khuyết lẻ loi

Nhưng nay tình đã mãi vời xa
Lời xưa nguyện hứa cũng phôi pha
Phải chăng người đắm say trăng khác?
Bỏ lại đêm dài… ta với ta!!!...

Hương Ngọc Lan




Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

ĐIỆP KHÚC MÙA HẠ

ĐIỆP KHÚC MÙA HẠ

Tháng tư về mang theo trời mùa Hạ
Nắng hanh vàng oi ả đốt lòng ai
Để cánh diều băng theo gió xa bay
Trên góc phố cây bằng lăng nở muộn

Chợt tỉnh giấc chú ve sầu luống cuống
Vội ôm đàn gảy lên khúc tình ca
Đám dế mèn hòa tiếng hát thiết tha
Cây phượng cũng thắp lên vài đốm lửa

Mùa Hạ đến cây sò đo rực rỡ
Đóa sen hồng ngào ngạt quyện hương bay
Cơn gió chiều lồng lộng khiến mắt cay
Lòng chợt nhớ thuở tan trường chung bước

Ngày xưa ấy cơn mưa rào chợt ướt
Hai mái đầu chung một chiếc lá sen
Bỗng thẹn thùng ánh mắt lỡ chạm nhau
Tim bối rối ... tay buông rơi chiếc lá

Ngày xưa ấy đến bây giờ xa quá
Dòng thời gian xô đẩy lạc mất nhau
Giờ mỗi lần Hạ đến thấy xôn xao
Gom ký ức dệt dòng thơ thương nhớ

Hương Ngọc Lan 

HẠ CHỜ

HẠ CHỜ

Hạ về chưa mà bằng lăng rực tím
Cây phượng già cũng lác đác ra hoa
Phố nghiêng mình chờ cơn gió xa xa
Chú ve nhỏ bắt đầu ngân tiếng hát

Hạ về chưa mà cánh diều xơ xác
Xin chuyển dùm lời yêu đến phương xa
Rằng phố buồn vì thiếu bước ai qua
Mái trường cũ có người đang ngóng đợi

Từ hạ ấy Người khuất xa vời vợi
Nâng phiếm đàn dạo khúc hát từ ly
Nắng hanh vàng buồn tiễn bước chân đi
Người ở lại mang nỗi buồn câm nín

Bao năm qua đem niềm riêng chôn kín
Tìm vui trong từng ánh mắt trẻ thơ
Nhưng mỗi mùa Hạ đến lại ngẩn ngơ
Lại nhớ đến lời nguyện thề năm cũ

Giờ tóc đã vương bụi mờ sương phủ
Vẫn âm thầm chờ nhịp bước chân ai
Đợi Người về ru lại khúc tình say
Dẫu một thoáng tim cũng thôi khắc khoải.

Hương Ngọc Lan (144)