HOÀI NHỚ
Đêm nay lạnh...
Vì sương?
Hay vì gió?
Lạnh ngoài trời
Sao buốt tận buồng tim?
Một mình ta ...trong đêm vắng im lìm
Ngồi lặng lẽ nghe côn trùng rả rích
Ôm thương nhớ giữa màn đêm cô tịch
Nhớ về người?...
Người có nhớ ta không?
Đến bao giờ mới hết nỗi chờ mong
Mới thôi hết ngóng trông về phương ấy
Nỗi nhớ ơi...
Nhé thôi đừng trỗi dậy
Đừng để lòng khắc khoải giữa canh thâu
Ai đã từng...
Hứa ... tình sẽ bền lâu
Giờ sao chỉ ... mình ta ôm trăn trở
Người đã bảo...
Cố quên đi!... Đừng nhớ!
Làm cho ta ... nghe buốt nhói tim đau
Vọng lại gì ... đã có ở trong nhau?
Mà nay lại ... thấy lòng như dao cắt
Nước mắt rơi, làm ướt nhòe môi mắt
Mỗi chiều về nhìn cánh nhạn xa xa
Gửi nỗi niềm nhờ mang đến "người ta"
Rằng chốn cũ... có người hoài thương nhớ...
Hương Ngọc Lan
Đêm nay lạnh...
Vì sương?
Hay vì gió?
Lạnh ngoài trời
Sao buốt tận buồng tim?
Một mình ta ...trong đêm vắng im lìm
Ngồi lặng lẽ nghe côn trùng rả rích
Ôm thương nhớ giữa màn đêm cô tịch
Nhớ về người?...
Người có nhớ ta không?
Đến bao giờ mới hết nỗi chờ mong
Mới thôi hết ngóng trông về phương ấy
Nỗi nhớ ơi...
Nhé thôi đừng trỗi dậy
Đừng để lòng khắc khoải giữa canh thâu
Ai đã từng...
Hứa ... tình sẽ bền lâu
Giờ sao chỉ ... mình ta ôm trăn trở
Người đã bảo...
Cố quên đi!... Đừng nhớ!
Làm cho ta ... nghe buốt nhói tim đau
Vọng lại gì ... đã có ở trong nhau?
Mà nay lại ... thấy lòng như dao cắt
Nước mắt rơi, làm ướt nhòe môi mắt
Mỗi chiều về nhìn cánh nhạn xa xa
Gửi nỗi niềm nhờ mang đến "người ta"
Rằng chốn cũ... có người hoài thương nhớ...
Hương Ngọc Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét