HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

TỰ VẤN

TỰ VẤN

Sao anh mãi cứ buông lời trách mắng
Em là người chứ đâu phải cỏ cây
Cũng biết buồn, biết đau khổ, đắng cay
Cũng biết khóc khi tình ... toan vụt mất

Có những lúc nỗi buồn thêm chồng chất
Khi quanh em chỉ một bóng đơn côi
Chỉ một mình nhìn nước cuốn hoa trôi
Mà ngẫm thấy đời mình như hoa ấy

Rồi những lúc thấy yêu anh biết mấy
Nhưng anh đâu ... có hiểu thấu cho lòng?
Có bao giờ anh biết em nhớ mong
Và chờ đợi chút tình anh "bố thí"

Đêm từng đêm một mình em thầm nghĩ
Tình chúng mình sao lại quá mong manh
Bao tháng ngày em chờ đợi bóng anh
Nhưng anh đến rồi đi như cơn gió

Mới ngày nào câu yêu thương còn đó
Mà bây giờ chỉ hờn trách cho nhau
Để mộng phai, và tình cũng úa nhàu
Lời cay đắng làm tim yêu mục rã

Hương Ngọc Lan 

ANH

ANH

Anh chợt đến mang theo làn gió mát
Ru hồn em vào nỗi nhớ mênh mang
Để đêm về thấy trong dạ xốn xang
Bóng anh đã chập chờn trong giấc ngủ

Anh chợt đến mang theo giọt nắng ấm
Sưởi lòng em băng giá những đêm đông
Lời nồng nàn khỏa lấp nỗi nhớ mong
Em say đắm những lời yêu dịu ngọt

Anh chợt đến đưa em vào cõi mộng
Nụ hôn dài cho thỏa nỗi khát khao
Trong tay anh ... ôi hạnh phúc biết bao
Em ngây ngất vẫy vùng trong mộng mị

Anh chợt đến cho đời thôi bi lụy
Chẳng còn buồn và tim hết đơn côi
Khi bên anh, thời gian ước ngừng trôi
Để em uống trọn từng làn hơi thở

Anh đã đến thì anh đừng đi nữa
Để mỗi ngày em khe khẽ lời yêu
Và thôi không còn cảm thấy cô liêu
Vì đã có vòng tay anh ôm ấp

Hương Ngọc Lan




MƠ BÓNG MẸ

MƠ BÓNG MẸ

Chiều hôm nay qua ngã tư trên phố
Bỗng vô tình gặp bà cụ ăn xin
Dưới trời mưa bà vẫn đứng một mình
Tay gầy guộc xin vài đồng bố thí

Xót xa lòng bồi hồi con chợt nghĩ
Một kiếp người không có được ngày mai
Bà là ai mà lại chịu đọa đày?
Sao phải sống trong chuỗi ngày oan trái...

Và quặn thắt tim con khi nghĩ tới
Có thể chăng, bà ấy là Mẹ mình?...
Sau tháng ngày mòn mỏi kiếp phiêu linh
Giờ xế bóng tuổi già trong đơn lẻ

Mẹ ở đâu có thấu lòng con trẻ
Mãi hình dung bóng Mẹ vạn nẻo đường
Và luôn sợ phải đối diện đau thương
Mỗi khi thấy những cảnh đời cay đắng

Cứ mỗi lần trên đường chiều quạnh vắng
Con vẫn mong, vẫn thầm gọi Mẹ ơi
Ước nguyện sao cho Mẹ được an lành
Con muốn lắm được một lần gặp Mẹ...

Hương Ngọc Lan


BÓNG

BÓNG

Bài thơ đầu em viết tặng riêng anh
Không kiêu sa của đóa hồng rực rỡ
Không thẹn thùng như buổi đầu gặp gỡ
Chẳng ngọt ngào say đắm nụ môi hôn


Là bài thơ về chiếc bóng âm thầm
Dịu dàng bên đời anh và lặng lẽ
Dù đêm đông hay ngày hè quạnh quẽ
Vẫn miệt mài quanh quẩn mỗi bước chân

Khi anh vui đang hạnh phúc trào dâng
Bóng nhẹ nhàng tan ra như làn khói
Lúc anh đứng trên hào quang sáng chói
Bóng lui về nhường lối bước cho anh

Suốt đời này sẽ mãi mãi mong manh
Chỉ đến lúc mình anh trong đêm vắng
Ở bên nhau để rồi cùng thức trắng
Bóng dịu dàng ôm ấp lấy bờ vai

Sẻ chia cùng cay đắng với chông gai
Mà anh gặp trên đường đời dấn bước
Khi anh ngã bóng trườn mình ngã trước
Đỡ nâng anh khỏi trầy xước cuộc đời

Bài thơ đầu em viết tặng riêng anh
Là bài thơ em viết về chiếc bóng
Luôn bên anh dẫu bên lề cuộc sống
Bóng nhẹ nhàng vẫn cứ mãi yêu anh

29/3/2014 (HNL)


CÓ KHI NÀO

CÓ KHI NÀO..
.
Có khi nào đứng trước biển hoàng hôn
Anh chạnh lòng nhớ người em bé nhỏ
Có khi nào anh gửi vào trong gió
Lời thầm thì: "anh rất nhớ em" không?

Có khi nào anh thấp thỏm chờ mong
Dòng tin nhắn của em từng đêm vắng
Có khi nào lúc trời chiều nhạt nắng
Nhớ nụ cười và ánh mắt của em?

Anh có thèm nghe giọng nói dịu êm
Mà từng đêm thì thầm bên anh đó
Lời yêu thương vẫn còn đang bỏ ngỏ
Nhưng tim mình đã trao trọn cho nhau

Có khi nào anh mộng ước mai sau
Mình bên nhau cho thỏa lòng thương nhớ
Sưởi ấm nhau bằng từng làn hơi thở
Đêm Đông về chẳng lạnh giá bờ vai

Rồi những chiều trên phố ngắm mưa bay
Một mình anh với nỗi buồn thầm lặng
Phố đông người nhưng anh luôn thấy vắng
Vì chúng mình chưa thể được gần nhau.

HƯƠNG NGỌC LAN




ĐỪNG ...

ĐỪNG...

Đừng cho nhau những lời cay nghiệt nữa
Dù gì thì mình cũng đã từng yêu
Từng dìu nhau trên phố mỗi buổi chiều
Từng say đắm những nụ hôn cháy bỏng

Và hai ta cũng đã xây đắp mộng
Một gia đình êm ấm với con thơ
Mãi bên nhau cho thôi hết mong chờ
Dù giông bão không bao giờ chia cách...

Nhưng sao nay mỗi lời ta cứ trách
Cứ giận hờn rồi làm tổn thương nhau
Dùng nhiều lời để gieo rắc thương đau
Như hai kẻ có thù từ kiếp trước

Lối đi về dẫu không còn chung bước
Nhưng xin ai hãy nhớ lại ngày nào
Để nếu mình... lỡ gặp còn chào nhau
Chớ đừng để... phải như người xa lạ...

Hương Ngọc Lan


Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

XIN MỘT LẦN

XIN MỘT LẦN

Xin cho một lần thôi
Được chạm tay hạnh phúc
Dù là có nhỏ nhoi
Cũng thỏa lòng mộng ước

Xin một lần chung bước
Với ai trên đường đời
Để thấy bớt chơi vơi
Thấy đời không lạc lõng

Xin một lần trông ngóng
Bóng ai lúc chiều về
Cùng thắp nến đam mê
Trong đêm dài quạnh vắng

Trên đường chiều nhạt nắng
Được ai đó chở che
Một lần được lắng nghe
Lời mắng yêu thật khẽ

Xin một lần thôi nhé
Chỉ một và một thôi
Tiếng ai nói thì thầm
Rằng yêu mình lắm lắm

Hương Ngọc Lan


LỜI CUỐI ... CHO ANH



LỜI CUỐI ... CHO ANH

Anh cứ trách... Em đã hết yêu anh
Nhưng ... anh đâu biết...
Em vẫn yêu anh nhiều nhiều như trước
Vì quá yêu nên âm thầm lui bước
Nép bên đường
nhìn ... anh ... hạnh phúc ... với người ta

Tình đôi mình như cơn gió thoảng qua
Phút bên nhau giờ trở thành dĩ vãng
Lời yêu xưa cũng chóng nhanh phai nhạt
Còn lại gì ...
Khi anh cứ ... vẫn bên người ta?

Có khi nào
Chợt nhớ kỷ niệm qua?
Nhớ giây phút mình yêu nhau say đắm
Gối tay nhau
hứa rằng ... tình sẽ luôn sâu đậm
Dù ngàn năm ... cũng chẳng thể vỡ tan

Mà giờ đây mình em cứ lang thang
Đứng bên lề nhường cho anh hạnh phúc
Duyên đôi ta như nhịp cầu gãy khúc
Vậy sao mà anh cứ mãi trách em?

Có nhiều khi em muốn được say mèm
Cố quên anh ... nhưng trong tim càng nhớ
Rồi dõi theo anh trong từng nhịp thở
Và ... ôm tim mình trong cay đắng xót xa

Hỡi anh ơi đừng nhắc chuyện đã qua
Em xin anh đừng buông lời trách mắng
Hãy để tình âm thầm trong xa vắng
Khi nào buồn ... mình khẽ nhớ chút thôi

Hương Ngọc Lan


Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

TẠ TỪ


http://mp3.zing.vn/bai-hat/Dung-Bo-Em-Mot-Minh-Y-Lan/ZWZCAB89.html

TẠ TỪ 
Rồi sẽ đến ... một ngày rồi sẽ đến
Em đi về phía chẳng có bóng anh
Chẳng mặt trời, chỉ sương khói mong manh
Hồn đơn lẻ chơi vơi trong hoang vắng
Rồi sẽ đến ... một ngày chiều nhạt nắng
Tiễn chân em bằng kèn trống ỏi inh
Khói hương nồng xen lẫn với lời kinh
Tấm khăn trắng thoáng chập chờn ẩn hiện
Em ra đi trong tiếng kinh cầu nguyện
Cỗ quan tài lộng lẫy nến và hoa
Để đưa hồn về tận cõi xa xa
Giữa tiếng nấc xen tiếng cười hoan hỉ
Đáy mộ sâu nơi em về yên nghỉ
Hết kiếp người, chỉ còn nắm xương khô
Thân tan ra mục rữa dưới đáy mồ
Hồn ngơ ngẩn giữa cõi trầm u tịch
Rồi một ngày ... trong khoảng không tĩnh mịch
Trả lại đời những lời nói yêu thương
Những ân tình trả hết ... thôi vấn vương
Thân đơn lẻ một mình em độc bước
Tạ từ anh ... xin một lần đi trước
Phút biệt ly xin hôn nhẹ bờ môi
Một lần thôi vuốt mái tóc rối bời
Và được khóc trọn một dòng dư lệ

Hương Ngọc Lan 


Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

MỘT NỬA

MỘT NỬA

Em ao ước đời này có phép lạ
Biến anh thành hai người giống như nhau
Một bên chị cho suốt đến ngày sau
Còn một khác thì bên em mãi mãi

Có những lúc trong đêm khuya khắc khoải
Nhớ về anh và ao ước chung đôi
Nhưng cuộc đời thì lại cứ chia phôi
Cho tan nát trái tim yêu vụn vỡ

Có những lúc muốn xóa tan nỗi nhớ
Không yêu anh và thôi hết mong chờ
Em giận mình sao lại quá ngu ngơ
Trong khi biết bên anh còn có chị

Rồi những lúc trong chiêm bao mộng mị
Thấy anh về chấp vá trái tim yêu
Để rồi em phải trong mỗi buổi chiều
Lại trông ngóng anh vào trong giấc mộng

Thôi anh nhé, hôm nay trời gió lộng
Em gửi tình cho gió cuốn bay đi
Chút niềm riêng trong tội lỗi cuồng si
Để quên hết, trả anh về ... không níu

Biết rất đau nhưng cũng đành phải chịu
Cho không còn day dứt những canh thâu
Và qua mau những giây phút u sầu
Tim em đó, giờ chỉ là một nửa...

HƯƠNG NGỌC LAN


QUÁN XƯA

QUÁN XƯA

Chợt trở về bên quán hẹn ngày nao
Hoa Viên vẫn đông người như thuở ấy
Nhưng cớ sao vẫn thấy như trống vắng
Chỗ ngồi xưa nay thiếu bóng anh yêu

Giờ mình em trên phố thấy cô liêu
Nhớ lại lúc đôi ta cùng sánh bước
Lối quen xưa giờ cũng không như trước
Thấy buồn hơn như phủ kín rêu phong

Có khi nào anh chợt nhớ em không?
Lần đầu tiên gặp nhau mình bối rối
Nhìn nhau thôi nhưng tim như đã nói
Một trời yêu mình cũng đã thầm trao

Tuy bây giờ mình đã lạc mất nhau
Nhưng tim em vẫn đong đầy thương nhớ
Đêm từng đêm cứ mãi hoài trăn trở
Cứ nghẹn ngào nhìn ký ức vời xa

Hương Ngọc Lan



Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

SỢ

SỢ

Em sợ lắm một sớm mai thức dậy
Chỉ mình em chào đón bình minh sang
Mà trong tim nỗi nhớ cứ mênh mang
Vì chẳng có anh vui cười trong nắng

Em sợ lắm một ngày trên đường vắng
Chỉ mình em một bóng... bước lặng câm
Nhớ về anh và ký ức xa xăm
Của một thuở đón đưa nhau sớm tối

Em sợ lắm mỗi đêm nằm ôm gối
Nhớ vòng tay và hơi ấm anh trao
Để chập chờn cả trong giấc chiêm bao
Tưởng như có anh đang về bên cạnh

Em sợ lắm những đêm dài đông lạnh
Gió ngoài song xé buốt trái tim côi
Sợ tình ta theo cơn sóng cuốn trôi
Tim chới với giữa dòng đời sâu thẳm

Em sợ lắm anh ơi em sợ lắm
Đừng bao giờ anh nói tiếng chia tay
Để đời em không phải thấy đắng cay
Vì anh đã hằn sâu trong tâm khảm.


Hương Ngọc Lan


HẠ NHỚ

HẠ NHỚ

Xác phượng buồn hiu rụng xuống đường 
Nơi ta từng có những yêu thương 
Nhặt cánh hoa rơi màu đỏ thắm 
Ép vào trang sách để vấn vương 

Dòng đời xô đẩy cách muôn phương
Kẻ ở người đi mấy dặm trường
Áo trắng năm xưa giờ xếp lại 
Còn chăng kỷ niệm thuở yêu đương

Hương Ngọc Lan  




GỬI

GỬI

Có những nỗi buồn... chẳng biết gửi vào đâu?
Gửi vào mây...
Mây xua vào miền hư ảo
Gửi vào gió...
Gió đớn đau thành giông bão.
Xoáy cuộc đời trong cơn lốc hanh hao

Có những nỗi buồn... chẳng biết gửi vào đâu?
Gửi vào cây...
Cây gục đầu ủ rũ
Mặc thời gian in hằn rong rêu phủ
Bên đường đời nên trút lá tàn thu...!
Có những nỗi buồn... chẳng biết gửi vào đâu?
Gửi vào đêm
Đêm khắc khoải canh thâu
Gửi vào trăng
Trăng hờn tủi khuyết sầu
Đành chôn dấu nỗi buồn trong câm lặng

Có những nỗi buồn... chẳng biết gửi vào đâu?
Gửi trời cao
Trời chuyển màu mây xám
Gửi vách đá
Thấy chênh vênh rêu bám
Rơi xuống cuộc đời thành vết sẹo thời gian

Có những nỗi buồn... chẳng biết gửi vào đâu?
Gửi vào sông
Sông thăm thẳm vực sầu
Lặng lẽ trôi theo dòng về biển cả
Hóa sóng bạc đầu gào thét giữa đại dương

Có những nỗi buồn... chẳng biết gửi vào đâu?
Gửi cánh chim
Chim xa mãi nghìn trùng
Gửi cánh diều
Diều giật mình băng gió
Bay ngược về miền hoang dại hư vô

Có những nỗi buồn... chẳng biết gửi vào đâu?
Gửi cung đàn
Đàn chùng dây lạc phím
Gửi vào Anh...
Anh vô tình như nắng
Cứ lạnh lùng... cháy khát miền cỏ - em ...


Hương Ngọc Lan


XIN MỘT LẦN

XIN MỘT LẦN

Xin cho một lần thôi
Được chạm tay hạnh phúc
Dù là có nhỏ nhoi
Cũng thỏa lòng mộng ước

Xin một lần chung bước
Với ai trên đường đời
Để thấy bớt chơi vơi
Thấy đời không lạc lõng

Xin một lần trông ngóng
Bóng ai lúc chiều về
Cùng thắp nến đam mê
Trong đêm dài quạnh vắng

Trên đường chiều nhạt nắng
Được ai đó chở che
Một lần được lắng nghe
Lời mắng yêu thật khẽ

Xin một lần thôi nhé
Chỉ một và một thôi
Tiếng ai nói thì thầm
Rằng yêu mình lắm lắm

Hương Ngọc Lan

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

LỜI CUỐI ... CHO ANH

LỜI CUỐI ... CHO ANH 

Anh cứ trách... Em đã hết yêu anh
Nhưng ... anh đâu biết...
Em vẫn yêu anh nhiều nhiều như trước
Vì quá yêu nên âm thầm lui bước
Nép bên đường 
nhìn ... anh ... hạnh phúc ... với người ta

Tình đôi mình như cơn gió thoảng qua
Phút bên nhau giờ trở thành dĩ vãng
Lời yêu xưa cũng chóng nhanh phai nhạt
Còn lại gì ...
Khi anh cứ ... vẫn bên người ta?

Có khi nào
Chợt nhớ kỷ niệm qua?
Nhớ giây phút mình yêu nhau say đắm
Gối tay nhau 
hứa rằng ... tình sẽ luôn sâu đậm
Dù ngàn năm ... cũng chẳng thể vỡ tan

Mà giờ đây mình em cứ lang thang
Đứng bên lề nhường cho anh hạnh phúc
Duyên đôi ta như nhịp cầu gãy khúc
Vậy sao mà anh cứ mãi trách em?

Có nhiều khi em muốn được say mèm
Cố quên anh ... nhưng trong tim càng nhớ
Rồi dõi theo anh trong từng nhịp thở
Và ... ôm tim mình trong cay đắng xót xa

Hỡi anh ơi đừng nhắc chuyện đã qua
Em xin anh đừng buông lời trách mắng
Hãy để tình âm thầm trong xa vắng
Khi nào buồn ... mình khẽ nhớ chút thôi 

Hương Ngọc Lan



MƠ HOANG

MƠ HOANG

Em biết giờ mình đã lạc mất nhau
Nhưng sao tim vẫn đong đầy nỗi nhớ
Đêm từng đêm cứ mãi hoài trăn trở
Ngỡ như rằng ... tình vừa mới hôm qua

Dẫu bây giờ mình cũng đã chia xa
Trong em vẫn chưa quên cuộc tình vỡ
Biết làm sao để xóa tan nhung nhớ
Để trở về hiện thực ... đã mất nhau?!?

Rồi mai này ... và cả những ngày sau
Cứ mơ hoang về cuộc tình hư ảo
Cứ nhớ anh như ngày xưa khờ khạo
Tim nghẹn ngào nhìn ký ức vời xa

Tình đôi mình như cơn gió thoáng qua
Em và anh chỉ còn là dĩ vãng
Hai chúng ta như én Nam - Bắc nhạn
Sao vẫn hoài mơ gọi "tình nhân ơi"...

Hương Ngọc Lan



NHỚ KHÔNG ANH

NHỚ KHÔNG ANH

Nhớ không anh ... giàn tigôn thuở ấy
Tan học về anh thường hái tặng em
Kết vòng hoa cài lên mái tóc mềm
Rồi cùng chơi trò cô dâu chú rể

Nhớ không anh ... chủ nhật nào đi lễ
Góc giáo đường mình quỳ cạnh bên nhau
Chẳng cầu kinh mà len lén thầm trao
Chùm tigôn còn tươi màu đỏ thắm

Chuyện tình yêu ngày xưa thật say đắm
Cầm tay nhau ... tim như trống liên hồi
Anh ngập ngừng... rồi hôn nhẹ lên môi
Em mắc cỡ quay đi và hờn dỗi 

Vòng tigôn anh thay lời xin lỗi 
Lại cài lên mái tóc xõa tung bay
Hết giận hờn rồi tay lại trong tay
Mình mơ ước ngày bên nhau hạnh phúc

Nhưng sao nay nhịp cầu duyên gãy khúc
Giàn tigôn ngày ấy vẫn còn đây
Mà đôi ta xa hun hút trời mây
Nhìn hoa thắm ngỡ tim mình rỉ máu

Hương Ngọc Lan




VỀ VỚI BIỂN

VỀ VỚI BIỂN

Em lại về với phố biển chiều nay
Để lắng nghe gió dịu dàng khúc hát
Và con sóng thì thầm cùng bờ cát
Lời tự tình của đôi cánh hải âu

Em tìm về con sóng bạc chiều nao
Mà khi xưa dịu dàng hôn bờ cát
Biển vẫn vậy vẫn đêm ngày khao khát
Trải yêu thương thầm lặng đón chân người

Em lại về góc phố nhặt nụ cười
Của ngày thơ trong chiều xưa nhạt nắng
Nhưng chỉ toàn là khoảng không thầm lặng
Và dịu dàng hương sứ thoảng đâu đây

Em lại tìm màu tím nhạt của mây
Nhưng nắng úa, hoàng hôn dần đã tắt
Ngọn hải đăng dõi xa xăm ánh mắt
Mãi kiếm tìm con sóng cũ rời xa

Em lặng thầm nghe lời biển thiết tha 
Nhờ cơn sóng đưa về miền ký ức
Và lang thang ngược dòng trong tiềm thức 
Để ru lòng trong nỗi nhớ cô liêu

Hương Ngọc Lan



Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

VÔ THƯỜNG

 
VÔ THƯỜNG

Rồi mai đây không còn ai nhớ nữa
Khi ta về với cát bụi hư không
Sẽ chẳng còn ai đó ngồi chờ mong
Khi bóng ta đã không còn hiện hữu

Rồi mai đây xa cuộc đời ngắn ngủi
Thoát dương trần ta về cõi vô vi
Trả lại đời những hỉ nộ sân si
Thân xác lạnh rồi tan thành sương khói

Rồi mai này trên đường đời muôn lối
Sẽ chẳng còn in dấu bước chân ta
Danh lợi tình tiền như gió thoảng qua
Đến tay trắng và ra đi tay trắng

Rồi mai trong tháng năm dài xa vắng
Nhắc tên ta chẳng ai nhớ là ai
Đời vô thường sống và chết nay mai
Hãy trân quý những gì mình đang có.

Hương Ngọc Lan



THÁNG NĂM

THÁNG NĂM

Tháng năm về ... rực khoảng trời phượng đỏ
Hoàng yến vàng nhuộm cho nắng thêm oi
Cuối góc đường mây nhạt tím Ô Môi
Ve tấu khúc đón chào mùa hè tới

Ôi nhớ quá thuở gọi nhau í ới
Tuổi học trò mê bắt dế, tắm sông
Mỗi mùa hè bao háo hứt ngóng trông
Đội lá sen che cơn mưa bất chợt

Dòng thời gian đến rồi đi hời hợt
Gốc bằng lăng cũng tím mấy mùa hoa
Tiếng ve sầu làm ai thấy xót xa
Thấy lưu luyến mỗi khi mùa hè tới

Tháng năm về ... sao thấy lòng chới với
Khi chợt nhìn cánh phượng thắm chao nghiêng
Lưu bút hồng gợi nỗi nhớ triền miên
Lời ước hẹn khi chia tay ngày ấy

Tháng năm về ... thấy lòng buồn biết mấy
Nhìn lại mình giờ tóc đã pha sương
Mỗi lần hè mang theo nỗi vấn vương
Kỷ niệm cũ hiện về trong ký ức

Hương Ngọc Lan



ĐÊM

ĐÊM 

Có những đêm nào như đêm nay
Nhớ thương khắc khoải giữa canh dài
Lạnh lùng một bóng ôm gối chiếc
Mà mơ hơi ấm một vòng tay

Có những đêm buồn như đêm nay
Trời khuya leo lét mảnh trăng gầy
Phố ngủ say rồi... sao em vẫn
Một mình tìm kiếm dấu tình phai

Có đêm nào sầu hơn đêm nay
Mình em ngồi đó uống men cay
Để rồi đổ gục vào hoang hoải
Vòng tay bóp nát trái tim say

Có những đêm nào như đêm nay
Sương mờ lắng đọng sóng mắt cay
Một mình côi cút miền đơn độc
Tường loan nhạt bóng hồn lắt lay

Hương Ngọc Lan



Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI

TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI 

Người đã cho ta vạn tiếng yêu 
Để cho ta cứ mộng mơ nhiều 
Nụ hôn thầm gửi theo mây gió 
Đêm về nỗi nhớ cứ liêu xiêu

Người đã cho ta lời thiết tha
Để ta trông ngóng tháng ngày qua
Đêm nằm trăn trở ôm gối chiếc
Tháng ngày chẳng thắm lại càng xa

Người đã cho ta ngàn nỗi đau
Bao lời ân ái thoáng qua mau
Giờ phải lạnh lùng nghe tim vỡ
Tìm về dĩ vãng để nhớ nhau

Người đã gieo chi nỗi sầu vương
Đêm ngày khắc khoải ôm nhớ thương
Lệ rơi từng giọt môi mặn đắng
Tình vỡ tan rồi tựa khói sương

Hương Ngọc Lan





CÁM ƠN

CÁM ƠN 

Cám ơn người đã cho ta thức tỉnh 
Vì bấy lâu cứ ngỡ được tình yêu 
Ngỡ đời mình đã thôi hết cô liêu 
Giờ mới biết đó chỉ là ảo mộng

Cám ơn người đã cho ta xao động
Nhưng tình yêu đâu phải đẹp như thơ
Và cuộc đời không phải những giấc mơ
Nên phải biết mau trở về hiện thực

Cám ơn người cho tim ta thổn thức
Bởi lời yêu sao quá đỗi thiết tha
Để cho ta trong mỗi buổi chiều tà
Luôn khắc khoải mỏi mòn vì thương nhớ

Cám ơn đời đã cho ta nức nỡ
Khóc phận mình lạc lõng dưới vực sâu
Còn người thì lại ở chốn cao sang
Sống hối hả để rồi yêu vội vã...

Xin cám ơn, xin cám ơn tất cả
Mai tôi về cát bụi vẫn mang theo
Chút yêu thương chút nhớ chút tình nghèo
Như kỷ niệm không bao giờ quên được.

Hương Ngọc Lan