HƯƠNG NGỌC LAN BLOG KÍNH CHÀO CÁC BẠN

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2019

KHÔNG TÊN 18

KHÔNG TÊN 18

chẳng còn điều gì để nói nữa hả anh?!
khi anh đã chọn lặng im không lên tiếng
mặc cho em buồn
em khổ đau
em khóc
anh vẫn lạnh lùng chẳng nói lấy một câu

vật vạ van nài chỉ mỗi một câu thôi
anh vẫn thờ ơ để mặc em chờ đợi
héo hắt
xác xơ
lao đao
em ngã quỵ
đày đọa đời mình giữa tan tác phôi phai

như ly rượu đầy anh đốt cháy tim em
nghẹn
đắng
chát chua
em dật dờ vô vọng
giữa cõi nhân gian em bơ vơ lạc lõng
ngơ ngác kiếm tìm
hồn rời rã
điếng đau

chẳng còn điều gì lưu luyến phải không anh?
tất cả thoáng qua nhẹ nhàng như sương khói
cùng kiệt
loay hoay
em tìm lần cứu rỗi
gục trong hão huyền
vọng tưởng bờ vai anh

HNL


Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2019

ĐÊM

ĐÊM

Đã nửa đêm, sự hoang vu, cô đơn trong tâm tưởng đã tới đỉnh điểm. Tuy nhiên, những âm thanh đêm vẫn còn tác động vào thính giác tôi. Trên trần nhà, thi thoảng bọn chuột lại tổ chức một cuộc chạy đua, rầm rập, chí chóe. Hai con thạch thùng trong phòng ngủ, chắc ghét tôi vì đã tắt đèn không cho chúng cơ hội kiếm ăn, nên buông lời ca thán, chép lưỡi tiếc nuối.
Tiếc gì mà tiếc! Cuộc đời này chẳng có gì đáng tiếc nuối. Chỉ là do mình không làm được hoặc không giữ được mà thôi...

Mấy ngày nay tôi thấy người mệt mỏi, ngây ngây, đau nhức toàn thân. Và, đêm nay tôi lại phát sốt. Hừm, giờ này biết gọi ai? Ngoài Ba mẹ ở quê ra, tôi chẳng có người thân nào, bạn bè ư? trên facebook tôi có hơn cả ngàn người nhưng bây giờ, thật sự thì... có được bao nhiêu người để gọi là ... khi hoạn nạn, mà người ta ai cũng bận việc, bận nghỉ ngơi, bận chăm nhà người ta.
Vắt óc nhớ lại, ừ một thời tôi cũng đã từng có một người bạn, bạn thân, hơn cả người yêu, người tình, tri kỷ hay là gì gì không biết nữa nhưng hễ có chuyện gì bất cứ ở đâu hay nơi nào mà tôi cần thì cũng sẽ có người đó ra mặt sắp xếp giúp đỡ, nhưng ... hiện tại thì người ta cũng ở xa quá, tít tận thiên đường, không về kịp
Giữa thành phố này, tôi có sống chết ra sao cũng chả ai quan tâm, mọi người đến với tôi giây lát, cười cười nói nói, rồi ai cũng trở về quay cuồng với cuộc sống riêng tư của mình, cũng có vài người rảnh rỗi hơn, quan tâm đến rất nhiều chuyện riêng tư hoặc mối quan hệ xã hội của tôi rồi thêm chút mắm muối vào để làm thành đề tài câu like hoặc phím chuyện ở những nơi khác, chứ chẳng ai thèm để ý xem tôi ăn uống ra sao, nghỉ ngơi thế nào hay trong nhà có những gì, ... hay này này nọ nọ kia kia...
Tôi nhức đầu, cảm giác các mạch máu trong người tôi mang những thắt nút rối bòng bong đang chạy tới chạy lui lăn tăn trong người từ đầu tới chân, rêm cả mình, có khi đau tưởng chừng như sắp sửa nổ tung đứt cái mạch máu ra.
Nghĩ tới nghĩ lui mà phát bực với cái cuộc đời của mình, chẳng biết ăn ở kiểu gì mà đến những lúc như thế này lại không có một "mống" người bên cạnh.

Đêm về là nỗi sợ tôi không muốn đối diện. Sự trống vắng, cô đơn đến tột cùng nhiều lúc làm tôi như phát điên. Tôi thèm một bàn tay xoa xoa cái lưng, một cái bóp vai nhè nhẹ hay đại khái là giúp tôi thoa dầu vào cái chỗ ngứa sau vai trái thôi cũng không có được. Có khi muốn nghe một lời dịu dàng, một lời quan tâm nhắc nhở phải nên thế này thế nọ hoặc là lời mắng yêu cũng được... nhưng ...
Mở điện thoại ra, danh bạ nhiều đến nỗi sim không chứa hết mà thật sự chả biết gọi cho ai, zalo, facebook cả ngàn người, biết nói chuyện với ai bây giờ?
Thỉ thoảng nhận được dăm ba cái sticker, vài ba câu chào hỏi, rồi có lúc nhận cả những câu gạ tình, mời gọi của một vài người không quen... và rồi ... nghĩa lý gì đâu?!
Ba ngày nay nằm bẹp dí, khi lạnh lúc nóng, tôi hoang mang trong nỗi cô đơn đến rợn người. Mỗi ngày cũng chỉ có anh zalo và facebook là quan tâm tôi nhất, lúc nào hai anh ấy cũng tận tình hỏi tôi đang nghĩ gì? động viên tôi cứ chia sẻ vui buồn của mình lên khoảnh khắc để hai anh giữ giúp, thỉnh thoảng hai anh tổ chức ăn mừng tình bạn của tôi với ai kia trên facebook...

Đêm, rúc rích tiếng chuột kêu, tiếng thạch sùng tiếc đời chép lưỡi, và tiếng gió thở than khe khẽ ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng rón rén đưa chút hương ngọc lan ngoài hiên nhà lẻn vào đến tận giường tôi.
Bất chợt nảy sinh ý nghĩ, tôi cố nhớ lại xem chiếc va li có bánh xe kéo của mình, lâu nay để ở xó gác nào. Tự nhiên tôi thèm một chuyến đi, đi xa, thật xa và không hứa hẹn ngày về...

HNL



Thứ Năm, 10 tháng 10, 2019

KHÔNG TÊN 9




KHÔNG TÊN 9

em lùi bước rồi anh hạnh phúc chưa anh?!
trả lại cho anh khoảng trời riêng bình lặng
chỉ mỗi riêng em hồn vất vơ trĩu nặng
đớn đau kiệt cùng
vụn vỡ
lặng câm



anh về bên người trọn vàng đá trăm năm
đọa đày hồn em trong xác xơ điên dại
trái tim hắt hiu
úa nhàu
khắc khoải
ngơ ngác kiếm tìm chút rơi vãi tàn hương

anh về bên người vun đắp những yêu thương
lẻ loi mình em chôn đời trong góc khuất
lặng lẽ yêu anh trong âm thầm bất lực
lạc lõng giữa đời
nhạt thết
rỗng không

em lùi bước rồi anh hạnh phúc chưa anh!
nguyện cầu cho anh mãi đuộm nồng hương lửa
ngày mai
ngày kia
và những ngày sau nữa
dẫu nát tim này em vẫn chỉ yêu anh

em lùi bước rồi anh hạnh phúc chưa anh?!.

HNL


Thứ Hai, 16 tháng 9, 2019

MƯA

MƯA

mưa
từ bụi ô rô
sót lại bến sau
đám ếch nhái đua chen cãi vã
cuối đường
cây mù u cũ
lũ cú mèo mè nheo
không ngủ

thạch sùng nát lưỡi
gọi nhau trần nhà
bốn bức tường xanh
đợi chờ giấc ngủ

trăn trở đàn bà
nén tiếng thở dài
soi bóng
chờ ai

T❤BC


TRUNG THU

TRUNG THU

Ngày đó, mỗi khi sắp trung thu, con nít cả xóm tôi lại xúm xít, hào hứng và nôn nao. Đứa đi chặt vót tre, đứa thì khuấy hồ, đứa thì thu thập giấy màu, giấy dầu, giấy báo, đứa nhà khá hơn thì có mấy tấm giấy kiếng xanh đỏ (loại gói kẹo, gói bánh in) chấp nối lại, rồi cùng nhau làm những chiếc đèn lồng hình ngôi sao năm cánh to nhỏ, đủ loại. Mấy đứa con trai lớn lớn hơn thì làm đèn lồng hình con cá, chiếc thuyền, ... có đứa lấy lon sữa bò cắt ra, đục lỗ, lấy căm xe đạp cũ gắn vào làm chiếc đèn cù xoay xoay, đẩy vòng vòng khắp xóm, khắp dọc trên bờ ruộng, nghênh nghênh cái mặt lên dưới sự thán phục trầm trồ ước ao của mấy đứa con gái và đứa khác.
Còn tôi, tôi được ba làm cho cái lồng đèn bằng gáo dừa, cái lồng đèn láng bóng được ba tôi gọt thật kỹ, lấy giấy nhám chà từng chút rồi thoa cả dầu bóng lên, từng cái lỗ nhỏ được ba tui cần mẫn nhẹ nhàng cưa lộng hình nhánh hoa dây trông thật đẹp, sợ con gái bị xướt dầm, đến cái cán cầm Ba tôi cũng vuốt giấy nhám và đánh dầu bóng thật mượt. Ba cột cọng kẽm lên cái cán dài vì sợ con gái nóng tay, hãnh diện lắm đấy.
Đêm trung thu, con nít trong xóm tập trung ở kho lúa hợp tác xã của xóm, ai cũng khoe đèn, so to sánh nhỏ, ... còn tôi, kênh kênh mặt với đám trẻ trong xóm vì cái đèn lồng của tôi là đẹp số một, là nhất. Cả đám đứa bu lại, trầm trồ, sờ vào, mượn cầm thử, ... Có một số đứa tôi ghét ghê vì ganh tỵ nói tôi là không biết làm đèn lồng mà phải nhờ người lớn, tôi thì hứ một tiếng rõ to và giận dỗi đi chỗ khác và không thèm chơi chung.
Rồi kéo nhau cả đám con nít đi thành đoàn dài dài từ đầu làng đến cuối xóm, mấy anh lớn khoảng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, gánh cái trống to đùng đánh trống thùng thùng, thổi cái kèn te te, con lân và ông địa đi trước, chúng tôi đi theo sau hát hò, trò chuyện, cười nói rầm rầm và cười thật tươi vui để mong tối được gặp chị Hằng Nga, ( vì người lớn nói vậy).
Điểm tập trung trở lại vẫn là sân kho lúa, mỗi đứa được một góc tám cái bánh trung thu "xột xẹt" (thập cẩm) và hai viên kẹo me thuở đó nhưng phải nói đó cũng là đêm cỗ trung thu hoành tráng của tuổi thơ chúng tôi.

Thời gian trôi...
Đêm trung thu bây giờ hiếm thấy con nít quây quần bên nhau để khoe đèn, hát hò, ăn bánh, không có khoảnh khắc đùa giỡn, nhắc đến chị Hằng Nga, chú Cuội. Đêm trung thu, nhà trường tổ chức "Đêm hội trăng rằm" nhưng cho mỗi lớp chỉ ba đứa học sinh tiêu biểu đi dự cho có phong trào, những đứa còn lại thì ở nhà ôm ipad, tivi mà xem siêu nhân Rao ở tận phương xa nào. Đèn lồng bây giờ cũng thay bằng đèn điện tử có nhạc hát tiếng Tàu tiếng Tây gì mà nghe chả hiểu.
Chở con gái đi vòng phố xem có chỗ nào tụ họp đông vui để cho con vào chơi cùng các bạn, cho con tận hưởng không khí trung thu để ghi dấu tuổi thơ nhưng khó thật, những nhóm nhỏ lẻ trong sân nhà người ta, những đèn lồng điện tử nghe chói cả tai, đặc biệt là có cả những bàn tiệc nhậu của người lớn.
Thật sự xót xa cho con bé quá, đành thì thầm vỗ về với con " thôi về nhà mẹ sẽ chơi với con, con hãy cố thật vui vẻ, cười tươi để khuya nay đón chị Hằng Nga về thăm nha".
Con bé chả biết nghĩ gì mà im lặng vòng tay ôm tôi thật chặt, buông hờ hững cái đèn lồng hình chiếc xe màu hồng mà mới lúc chiều còn háo hức lựa chọn khi Mẹ dẫn đi mua về.

HNL


Thứ Hai, 26 tháng 8, 2019

MÙA VU LAN TRẮNG


MÙA VU LAN TRẮNG 

Mẹ, và hoa ngọc lan
Của lặng thầm bình dị
Của yêu thương đơn sắc
Của lặng lẽ bao dung

Mẹ, bóng mát bình yên
Đợi chờ những lạc lối
Hương thoảng lời hát ru
Đưa ta vào giấc ngủ

Mẹ, tiếng của đêm trôi
Của lần hoa rưng rức
Của mùa sau cằn cỗi
Lũ chim có trở về?!

Mẹ, mùa Vu lan trắng
Cành ngọc lan rụng rơi
Thoáng chạm miền ký ức
Nhuộm thắm ngày tháng xa

Mẹ, còn chăng xưa cũ
Ru hoa tiếng à ơi
Thơm hương đời ấm lạnh
Như ngọc lan bên thềm

HNL 



Mẹ thích cây ngọc lan
nơi góc đường đơn độc
hoa không màu không sắc
như đời mẹ bao dung
Mẹ - cây xòe bóng mát
con gối mỏi chân chùng
hương dịu dàng nâng bước
vào giấc mộng phiêu du
êm đềm ngày bên mẹ
bao lần hoa rưng rưng
ngày càng thêm già cỗi
mà lũ chim chẳng về
ân cần lời mẹ dặn
hãy như cánh ngọc lan
không kiêu sa đài cát
lặng thầm tỏa ngát hương
mùa Vu lan lại đến
người chọn hoa thắm hồng
ngọc lan nâng lặng lẽ
con tìm ký ức xưa.
thuở còn xanh tóc mẹ
những câu chuyện thần tiên
thơm nụ cười ấm áp
như ngọc lan bên thềm.
HNL 

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2019

MÙA VU LAN

                                            MÙA VU LAN

                                                Hương Ngọc Lan
            Buổi sáng tinh mơ, ánh nắng nhẹ khẽ chạm lên khung cửa sổ. Mùi hoa ngọc lan thoang thoảng bên hiên dịu dàng đánh thức tôi dậy sau một giấc mơ dài với những hình ảnh xưa cũ cứ chập chờn 

Chả hiểu sao dạo này tôi cứ nằm mơ thấy lại những khoảng thời gian lúc mới năm, sáu tuổi, từ những khung cảnh nhà xưa, căn nhà vách bổ kho với góc sân trước có vườn trầu nho nhỏ, góc vườn sân sau có bến nước, đến những cái lu, cái cối đá bên cháy bếp hiên sau,... rồi có khi trong mơ xuất hiện lại cả hình ảnh những lần Ba chở tôi bằng xe đạp đi chợ huyện cách cả chục cây số, mua cho con gái món đồ chơi (con mèo) bằng nhựa nhỏ xíu, đôi bông tòng ten vàng sề, hộp bánh sâm banh (champagne) mà con thích... hay lúc đêm để lên võng hát ru tôi ngủ bằng bài hát "Tự nguyện", ... 

Những ngày cận tết mẹ thì túi bụi từ sáng sớm đến tận khuya để làm đủ thứ việc mà khắc sâu nhất vào tôi là hình ảnh mẹ bên chiếc cối xay... 

Một tuổi thơ thật ngọt ngào và hạnh phúc bên Ba Mẹ, dù lúc đó là thời bao cấp, kinh tế khó khăn nhưng trong ký ức của tôi ngày tháng trôi qua thật đẹp và thật êm đềm.

        Tôi đã từng được như thế đấy và bây giờ cũng vậy, khi tôi đã là một cô giáo có gia đình nhỏ của riêng mình với hai đứa con thật ngoan ngoãn và xinh xắn, một căn nhà riêng ở thành phố, tất cả gần như đều rất hoàn hảo, có thể là niềm mơ ước của một số người đấy chứ nhưng sao trong lòng tôi thỉnh thoảng vẫn có chút gì đó bâng khuâng, suy nghĩ, và những cảm xúc ấy làm cho tôi cảm thấy cuộc sống mình thoáng chút gợn sóng, buồn buồn mà không nói được.
        Con gái tám tuổi nằm bên cạnh, xoay người ôm lấy mẹ, mở mắt ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bần thần của tôi:
        -Mẹ buồn hả mẹ?
        -Ừa! Mẹ nhớ bà ngoại!
        -Ủa sao lại nhớ vậy mẹ? Hông phải bữa nay mẹ hứa chở chị em con về thăm ông bà ngoại mà? 
        Hôm nay, ngày rằm tháng bảy, là ngày lễ Vu lan, nên tôi hứa đưa các con về ngoại, nhưng phải đi làm, chắc chiều mới đi được. Năm nào cũng vậy, cứ ngày này là mấy mẹ con đàn đúm kéo nhau về thăm ông bà, để các con có lời chúc sức khỏe, để cả nhà vui vẻ bên nhau như món quà  tặng báo hiếu bậc sinh thành dưỡng dục.

Nhưng không hiểu sao lễ Vu Lan lần này tôi lại thấy lòng mình day dứt một niềm tâm sự mà có nhiều lúc muốn sẻ chia với các con mình rằng bên cạnh cuộc sống êm đềm hiện tại với tình thương yêu đùm bọc của ông bà ngoại, mẹ còn một nỗi niềm không thể nói lên được, một sự ưu tư dành để trong lòng mà chưa biết phải tỏ bày sao nữa, nhưng có lẽ chúng chưa đến tuổi hiểu được nên thôi. 

Gần bốn mươi năm tồn tại trên cõi đời, tôi sống êm đềm hiện tại với tình thương yêu đùm bọc của ba mẹ, một gia đình yên ấm, một công việc ổn định, những đứa con đáng yêu như thiên thần, mà trong lòng vẫn đau đáu một tâm tư, một suy nghĩ, hay đúng hơn là một sự tò mò giá như tôi biết mình được sinh ra từ đâu, ai mới là người sinh ra mình. 

 Tôi tưởng tượng ra ngày tháng tư đầu hè nóng nực năm đó, tôi nằm lặng im trong tấm khăn mỏng, đặt trước cổng viện cô nhi, mấy con ruồi vo ve làm phiền đậu trên đôi má còn thơm mùi sữa. Rồi quý sơ trong trung tâm với lòng yêu thương bát ái đã nhặt tôi vào, chăm sóc, nuôi dạy. Để tới một ngày, có đôi vợ chồng đến tìm con đỡ đầu. Lướt qua những hình hài hiện hữu của hàng chục đứa trẻ, ánh mắt họ đã dừng lại trên khuôn mặt dễ thương của tôi, họ bị xao lòng bởi sự ngơ ngác của tôi. Đó chính là ông bà ngoại của các con tôi bây giờ.

Vu lan đến, mọi người đi chùa lễ Phật cầu nguyện cho cha mẹ, người ta dùng nhiều hình thức để ca tụng tình mẫu tử, người ta nói về nỗi nhọc nhằn của người mẹ, về sự hy sinh của mẹ cho những đứa con bé bỏng của mình, dù đánh đổi tất cả chứ không bỏ con mình. Và... tôi cũng vậy.

Bây giờ, nhất là khi tôi đang làm người mẹ nên tôi càng hiểu được tình yêu của mẹ dành cho con như thế nào, to lớn cỡ nào, dù là về tinh thần hay vật chất thì người mẹ cũng có thể đánh đổi để con mình được một cuộc sống tốt đẹp hơn mặc cho trái tim mình tan nát.
        Lòng tôi dường như chùng xuống khi nghĩ tới “người” đã tạo ra mình với một tâm thế không sẵn sàng đón nhận. Vì sao nhỉ? vì sao? Tự an ủi mình chắc là vì một lý do nào đó mà người ta phải bỏ tôi lại, chắc "người ta" cũng phải xót xa lắm, đau lòng khổ sở lắm mới phải chấp nhận lý do bất khả kháng là sống xa con của mình, chắc là vì một hoàn cảnh đặc biệt nào đó mới đành lòng rứt bỏ núm ruột, một phần xương máu của bản thân mình để mong con có cuộc sống yên ấm tốt đẹp hơn, sáng lạng hơn. hay là... hay là…, là sao nhỉ? chứ trên đời này có người mẹ nào mà không thương con? 
        Thỉnh thoảng thoáng chút bâng khuâng tự hỏi trên bước đường gió bụi mấy chục năm qua, liệu "người ta" có lúc nào nhớ tới đứa con của mình đã từng mang nặng đẻ đau, có bao giờ tưởng tượng ra cuộc sống của đứa bé ấy bây giờ như thế nào? đang ra sao?! Còn tồn tại hay đã hóa thành cát bụi trong cõi đời tạm bợ này?! 
        Người ta có biết đứa bé đã trưởng thành, đã là mẹ của hai con nhỏ, với cuộc sống an nhiên, hạnh phúc? 
         Chắc người không biết đâu và tôi cũng vậy, tôi cũng không biết liệu người có còn tồn tại trên cõi đời này?
        Tôi không dám nghĩ điều sai trái, không dám trách hờn, cũng như chưa dám nghĩ tới điều xấu nhất, tôi chỉ mong rằng "ai đó" biết được, hãy nghĩ về điều tốt đẹp nhất, hãy tin vào phép màu, hãy an lòng về cuộc sống hiện giờ của con mình, hãy tin đứa bé năm nào đang sống rất tốt và hạnh phúc. 
           Mùa Vu lan, mùa báo hiếu, xin thắp nén tâm hương lên cao tầng trời xanh, cầu xin Đức Phật ban bình an và sức khỏe xuống cho Ba Mẹ tôi, đem sự yêu thương ấm áp cho những người mẹ mà vì lý do nào đó không được gần con của mình. Nương theo câu kinh Vu Lan gửi đến “xa xôi” những lời yêu thương và biết ơn. 
        Bỗng tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng khi nghĩ về những gì mà tôi đã trải qua, tự mỉm cười và lặng lẽ đưa tay sờ lên áo mình, vẫn còn đây một bông hồng đỏ thắm.  
Rằm tháng bảy năm 2020 







Thứ Hai, 29 tháng 7, 2019

KHÔNG TÊN 3

KHÔNG TÊN 3

Người đàn bà mang gương mặt thời gian.
Của những xúc cảm yêu thương bị vùi quên vào năm tháng.
Những mùa gió nổi
Những mùa trăng mới.
Những lần yêu vội
Những mùa ngóng đợi...
và những tháng ngày nông nỗi
Ký ức ùa về phơi phới, mùi hương còn nóng hổi những nụ hôn.
... nồng nàn

Người đàn bà mang gương mặt của thời gian.
Ngắm mình trong gương... ước mùa xuân qua thật chậm...
Vệt son còn ấm...
Mầm cỏ còn xanh.
Chỉ có thời gian là mong manh...
Chiếc áo xanh mỏng mảnh...
Canh cánh ôm trong lòng những ngạo nghễ màu thời gian...!
Người đàn bà... đa đoan.

VT. HNL 


RU TÌNH 7

RU TÌNH 7
🍷🍷🍹🍹

ta buông
sợi tóc dại khờ
gửi về phương ấy... đợi chờ ngày xưa
nương làn khói thuốc ban trưa
buông vào cơn gió... nhẹ đưa trả người

ta buông lơi cả nụ cười
hồn ta rêu phủ
nên... lười... yêu thương
sắc hình nhòa nhạt phai hương
chỉ còn đọng lại... giọt sương tự tình

âm thầm trong cõi lặng thinh
đơn côi
chiếc bóng
một mình
riêng mang
đắng cay duyên phận lỡ làng
dòng đời trầm mặc phủ phàng đa đoan

ta về
buông
tiếng thở than
say

một kiếp miên man
ru tình

HNL


Thứ Năm, 25 tháng 7, 2019

GIÃ BIỆT

GIÃ BIỆT

ta lui về với góc nhỏ riêng ta
nơi chỉ có mây trời, trăng và gió
và chỉ riêng một mình ta ở đó
sống lặng thầm bên chiếc bóng của ta

giã biệt người ta rời chốn xa hoa
xin lánh xa những thị phi lừa dối
trốn cuộc đời đầy sân si rắm rối
tìm đường về nương náo cửa từ bi

ta trở về nơi ta đã ra đi
ngồi bên song đợi ánh trăng ngày cũ
bậc thềm xưa giờ kín rong rêu phủ
tay lần tràng lòng thầm nhẫm câu kinh

cố nương nhờ thân xác chốn vô minh
chờ qua hết kiếp phù sinh cõi tạm
nhìn đời như khói lam chiều ảm đạm
thoảng nhẹ nhàng giữa tĩnh lặng thinh không

HNL

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2019

ĐIỀU ƯỚC

ĐIỀU ƯỚC

Mệt quá rồi...
em mệt lắm lắm... anh ơi
Những chuyện áo cơm đêm ngày lo chưa đủ
Tất bật sớm trưa... cho con tròn giấc ngủ
Vừa làm mẹ hiền, em còn phải làm cha

Có một đôi lần em muốn bỏ đi xa
Tất cả lo toan mặc trời cao lo liệu
Nhưng phải làm sao..?
khi con thơ chưa hiểu
Bão tố cuộc đời... mẹ chúng phải đa mang

Không biết khi nào qua hết cảnh trái ngang
Thật sự giờ đây...
... em không còn sức nữa
Chỉ ước sao...
được bên anh gối đầu vai tựa
Và được trải lòng khóc như đứa trẻ con

Em mệt thật rồi...em mệt quá... anh ơi
Trái tim rách bươm trước cuộc đời cay nghiệt
Bao yêu thương, vừa mới ươm
bỗng bây giờ ly biệt
Cô đọng nỗi sầu, nặng linh hồn, nghe dạ tái tê

Em mệt quá rồi... ước gì được có anh bên
Gục vào lòng anh... em dỗi hờn, tỉ tê thút thít
Để được anh ôm và dỗ dành như lúc còn con nít
Được hôn nhẹ nhàng, lau nước mắt... thế là quên

Mệt quá rồi... em mệt thật đó... anh ơi
Ước nằm lòng anh, được nghe hát ru say giấc ngủ
Trong tay anh em hồn nhiên chẳng còn ũ rũ
Bởi có anh rồi,
anh lo lắng chở che

Hương Ngọc Lan



XUÂN VÀ MẸ

XUÂN VÀ MẸ

Hơn ba mươi năm con biết đến mùa xuân
Là ngần ấy năm con chưa từng bên Mẹ
Đang ở nơi nào có nhớ con không Mẹ?
Có tự hỏi lòng...
... con giờ sống ra sao?

Bao mùa xuân rồi Mẹ có hạnh phúc không?
Mẹ đang ở đâu? ... xa hay gần con vậy?
Có khi nào chợt nhớ về ngày xưa ấy
Cái ngày mà...
Mẹ thắt lòng, "vượt biển mồ côi"?

Hơn ba mươi năm... dòng đời cứ mãi trôi
Và mỗi lần xuân về lòng con thật khó tả
Cảm giác bùi ngùi khi nhìn người người hối hả
Trước đêm giao thừa
vội vã trở về
bên cha mẹ yêu thương

Hơn ba mươi năm rồi
con chưa biết đón xuân quê hương
Mà có quê đâu mà về... phải không Mẹ?
Nên con ghét ngày xuân cũng vì bởi lẽ
Thấy thật đắng lòng khi người ta hỏi... quê đâu?

Hơn ba mươi năm rồi...
mỗi độ xuân về... con thấy dửng dưng...
Chẳng thấy vui...
cũng không buồn...
và không còn xúc cảm...
Chỉ thắp hương nguyện cầu... với các vì sao xa thăm thẳm
Xin chiếu an bình xuống đời...
và...
mang đến...
cho Mẹ của con

(Dẫu có thế nào nào thì... Mẹ vẫn là...
Mẹ của con thôi).

Hương Ngọc Lan


MẸ

MẸ

Chưa bao giờ con viết trọn bài thơ về Mẹ
Bởi chẳng đủ ngôn từ ... kể hết về lòng Mẹ bao la
Mẹ - người đàn bà cả đời hứng giông bão phong ba
Che chở các con, nhẹ nhàng nâng niu từng bước

Mẹ - người đàn bà chẳng quản nhọc nhằn để vẹn toàn sau trước
Tóc trắng hết cả đầu, đôi má cóp, da nhăn
Người mà đêm ngày vượt qua những khó khăn
Dù lòng có đói, vẫn mỉm cười cho các con no ấm

Mẹ - từ lúc sinh con ra cho đến khi mắt nhắm
Hy sinh cuộc đời chỉ đổi lấy nụ cười trẻ thơ
Mẹ - bờ vai gầy run run theo nhịp võng ầu ơ
Thấy con khôn lớn là thấy mình hạnh phúc

Chưa bao giờ con viết trọn bài thơ về Mẹ
Bởi chẳng thể nào nói hết được sự hy sinh
Mẹ đẹp hơn cả trăm ngàn đóa hồng xinh
Người đàn bà - trái tim vĩ đại hơn mặt trời rực rỡ

Con chưa thể nào viết trọn bài thơ về Mẹ
Và cũng chưa biết nói thế nào 

rằng
con yêu Mẹ
Mẹ ơi

Hương Ngọc Lan


Thứ Năm, 18 tháng 7, 2019

ANH CÓ VỀ?

ANH CÓ VỀ?
Nhạc: Tăng Duy Sang
Lời: Hương Ngọc Lan 
DOP: Sang Tăng
trình bày: Danny Tăng

Có bao giờ anh về với Mỹ Tho
Thăm phố nhỏ nép bên dòng sông vắng
Chân dạo bến Lạc Hồng đầy hoa nắng
Ngắm chiều tà trên con sóng Tiền Giang

Cùng hòa mình với mây gió mênh mang
Cầu Rạch Miễu nối hai bờ sông nước
Giếng Nước xưa vẫn vẹn tình sau trước
Hàng liễu buồn nghiêng soi bóng đợi trăng

Vĩnh Tràng chiều xa vọng tiếng chuông ngân
Đưa ta về miền hư không tĩnh lặng
Câu vọng cổ: "Dẫu gừng cay muối mặn"
Thay lời rằng đừng quên nhé ...Thới Sơn

Có bao giờ anh về với Mỹ Tho
Thăm cô gái nhỏ diễm kiều mơ mộng
Nụ cười ai sẽ làm anh lóng ngóng
Khi xa rồi lòng chợt thấy vấn vương

Hương Ngọc Lan


THẦY TÔI

THẦY TÔI 

Nhạc và lời: Hương Ngọc Lan
Ca sĩ: Danny Tăng
Designed by: Hương Ngọc Lan


bao năm Thầy miệt mài trên bục giảng
lo lắng chăm nom từng nét chữ con người 
Thầy trồng cây vun đắp từng tháng năm 
ươm mộng tin yêu trong sự nghiệp trồng người 
... 
nhớ lời Bác chăm lo đàn em nhỏ
không gì quý bằng mang tri thức cho em
Thầy nghiêm trang trong từng lời giảng 
phải nên người mới giúp ích tương lai

công ơn Thầy bao la hơn biển cả
không từ ngữ nào để ví sánh công ơn 
không cần đáp hay đền ơn nào cả
chỉ mong sau này mới giúp ích nước non nhà 

Thầy ơi, Thầy ơi 
công ơn Thầy trọn đời em khắc ghi 




VỀ THĂM TRƯỜNG XƯA

Về thăm trường xưa
Nhạc & lời: Hương Ngọc Lan D.O.P: Trần M Nghĩa Thực hiện : Sang Studio hai mươi năm rồi tôi trở lại trường xưa bao nhiêu kỷ niệm dường như chợt như ùa về góc sân trường kìa hàng cây ghế đá lớp học này Thầy Cô bạn cũ tôi như trở về tuổi thơ hai mươi năm rồi dặm trường tha phương ve kêu bao mùa phượng rơi đỏ thắm tóc Thầy bạc đậm thêm màu phấn trắng giọng trầm khàn dáng khom hơn trên lối đi về yêu sao trường xưa ký ức chẳng phai mờ bao nỗi nhớ thương thầm ngại không dám ngỏ ánh mắt lén nhìn nhau thẹn thùng ôi má đỏ tình thơ ngây trong sáng tuổi học trò ...

BƠ VƠ

BƠ VƠ

Vu lan

chẳng bâng khuâng
mùi sữa mẹ _ nghe chừng điều xa xỉ
ngã té _ lòm còm bò dậy
bập bẹ đầu đời
vỏn vẹn soeur soeur

gác chuông nhà thờ thay tiếng mẹ
loay hoay đời
nước mắt tự khô
trơ trọi
bơ vơ
bao vu lan
chưa biết
màu hoa cài
trắng đỏ vàng lam

vu lan

rỗng tênh
khô khốc
rối bời bời
mắt ráo
dửng dưng

BC


RU TÌNH 9

RU TÌNH 9

Người đi 
thăm thẳm 
mịt mờ
Mình ta ở lại
chơ vơ đỉnh sầu

Nghẹn ngào 
khắc khoải 
canh thâu
Làm sao gặp lại nối câu đá vàng

Ngày nào
tình mộng chứa chan
Mà nay 
đã cách muôn ngàn dặm xa

Biết câu cõi tạm ta bà
Vô thường một kiếp
nhạt nhòa phù vân

Tử sinh trong cõi hồng trần
Mấy ai tránh được số phần trót mang

Nhưng giờ trọn kiếp ly tan
Thấy lòng đau nhói hoang mang thẩn thờ 

Người đi bỏ lửng câu thơ
Mình ta ở lại 
hồn thơ 
lạc vần

HNL




Thứ Tư, 17 tháng 7, 2019

CÕI TẠM

CÕI TẠM

Cố qua nốt cõi đời oan nghiệt
Kiếp phù du hơn thiệt, trả vay
Trở về cát bụi trắng tay
Lợi danh dẫu cố... chẳng đầy chữ nhân.

Ta hãy nhớ rằng thân chỉ tạm
Gắng dặn lòng, rồi bám từ bi
"Thất tình hỷ nộ sân si"
Mai về lòng đất còn chi hỡi người.

Vô thường đó, bạn ơi may rủi
Đừng vì mình cắm cúi thiệt hơn
Đừng gây thêm nữa oán hờn
Tình thâm chia cắt nghĩa ơn đoạn lìa.

Và hãy nhớ, còn kia "nhân - quả"
Phân biệt gì người đã, thấp cao
Rồi gây chuyện chẳng ngọt ngào
Nghiệp duyên tiền kiếp đổi trao đó mà.

Chuyện tan hợp, chúng ta đừng ước
Hãy yêu người lúc được bên nhau
Tạm thôi, vạn lối muôn màu
Ráng mà sống đẹp... buồn đau đẩy lùi.

HNL


VỀ VỚI EM ĐI ANH

VỀ VỚI EM ĐI ANH...!!!

về với em đi anh...!!!
mới hôm kia mình còn vui như trẻ nhỏ
ngắm đời hồng
hân hoan bước bên nhau
cùng ước mơ đi cuối đất cùng trời
bao ngọt đắng cùng nhâm nhi chia sẻ

em khản giọng gọi từ trong tiềm thức
anh đâu rồi?
về với em đi anh...!!!
cảm xúc đi hoang... nên anh lạc lối về
anh bay bổng theo thăng trầm nốt nhạc

về với em đi anh...!!!
em nhớ anh nhiều rối bời cả mái tóc
em nhớ anh nhiều mắt nâu như chực khóc
em nhớ anh nhiều...
nên... xơ xác... cả đời em

bởi em ngu ngơ,
bởi em vụng dại
nên bây giờ lỡ đánh mất tình anh
hay vì tim anh
in thêm dấu nhiều người
nên anh mới nỡ
quên yêu thương trong ký ức

về với em đi anh...!!!
mới hôm kia
mình còn ngắm cuộc đời rất mượt
tình rạng ngời như hoa nắng bình minh
mà sao nay lá rơi rụng bên cầu
theo dòng nước trôi về miền xa thẳm

về với em đi anh...!!!
em chẳng giận hờn hay oán trách anh đâu
về với em ru lại khúc tình nồng
cùng khâu vá những mảnh tình đã vỡ
về với em đi anh...!!!
về nhé anh...!!!

Hương Ngọc Lan


Thứ Ba, 16 tháng 7, 2019

MÁ ĐẾN THĂM CON

MÁ ĐẾN THĂM CON

giỗ lần này Má lại đến thăm con
không biết còn được thêm bao lần nữa
sức kiệt cùng tựa đèn gần tắt lửa
chân rã rời
tay mỏi
mắt nhuộm mây

"thằng hai nè"
nay "bây" hãy về đây
Má đem đến cho "mày" một vài món
đây bánh mì
này thì xôi lá dứa
gà mái dầu mới lẻ lứa hôm kia

"hột bí rợ" rang muối uống với bia
Má đem theo cho "tụi bây" một ít
đem cả chai Larue mà "bây" thích
nén hương trầm cho thơm ấm hồn con

tháng năm dài thêm mòn mỏi héo hon
lúc "bây" đi thằng B vừa chập chững
đến hôm nay đã qua mười thu lẻ
biết theo Bà chăm luống chuối vườn rau

thôi Má về, hẹn đến giỗ năm sau
nếu ơn trên cho thêm lần sức khỏe
đến bên con kể dăm ba chuyện lẻ
kể con rằng
Má đang rất nhớ con

BC.HNL


NHỚ ĐẢO XA

NHỚ ĐẢO XA
Chân sóng chiều sao ồn ào nỗi nhớ
Vỗ liên hồi giục bờ bãi hoàng hôn
Nơi đảo xa anh đã vào phiên khác
Hải âu thầm dệt thành bản tình ca

Em đêm nào cũng ngóng coi thời tiết
Mong nơi anh mưa nắng sẽ thuận hòa
Lòng e sợ bão giông về bất chợt
Thương lắm anh người lính mới xa nhà
Xuân rực vàng suốt nửa mùa thương nhớ
Tin nhắn đi ngàn khơi sóng chập chờn
Trái tim nhỏ mang hình người lính trẻ
Vẫn long lanh mãi ánh mắt nụ cười
Con sóng chiều mênh mang hoài nỗi nhớ
Nơi ấy mong anh tay súng vững vàng
Mùa hạnh phúc ngày sau em vẫn đợi
Bằng rất nhiều khao khát với đảo xa
HNL



KÝ ỨC

Tạp bút “Mẹ tôi”                         
KÝ ỨC 
Hương Ngọc Lan 

Nhà tôi, hai anh em, đứa nào cũng biết đọc chữ từ lúc chưa đi mẫu giáo. Năm đầu tiên dẫn tôi vào lớp, cô giáo đã ngạc nhiên thấy tôi lẩm nhẩm đánh vần tấm pa nô treo trên tường “CÔ GIÁO NHƯ MẸ HIỀN”. Tuẩn sau cô hỏi mẹ:
-Chứ cháu Mai nó biết đọc từ bao giờ hả chị?
Mẹ bảo không nhớ! Hình như tôi đọc theo mẹ những trưa kẽo kẹt trên võng căng đầy gió nồm thổi, đôi mắt trẻ thơ hết nhìn vô miệng mẹ, lại nhìn lên từng trang sách, nơi có những câu chuyện thật cảm động về một cô gái ngủ quên trong rừng, hay một cậu bé thông minh làm điên đảo mấy ông phú ông dốt nát. Những đêm mấy mẹ con chúi đầu dưới ánh đèn dầu nhà quê, mải mê đọc những chuyện cổ tích của Andersen hay Một vạn dặm dưới biển. Mẹ tôi không kén sách lắm, cứ sách nào trẻ con có thể tiếp thu được là bà tìm kiếm, đọc cho các con nghe, trừ những chuyện bạo lực, ma quỷ hay trai gái lãng mạn. Nhà tôi ở một xã nghèo thuộc vùng kinh tế mới của huyện Châu Thành xưa ( giờ là Tân Phước). Ba tôi vừa học xong đại học thì giải phóng nên thất thời. Mẹ tôi cũng thế nên cả hai về quê làm nông nghiệp, chăn nuôi. Nuôi hai anh em tôi ăn học đã khổ lắm rồi, tiền đâu mà mua sách truyện. Vậy mà chúng tôi vẫn có sách, thật là ngạc nhiên.
Mùa hè năm lớp Bốn, tôi theo mẹ đi chợ Tân An cách nhà mười cây số. Mẹ vô hàng cá biển hấp của bà quen, mua mấy con về cho ba, vì ông thích món này lắm. Khi bà bạn định xé một tờ cuốn tạp chí Tuổi Hồng để gói cá thì mẹ ngăn lại:
-Ý đừng! Uổng! Thôi bà đưa tôi lựa mớ sách này, cân lên rồi chia lại cho tôi được hông?
 Mấy bà ngồi gần thấy vậy ngạc nhiên. Họ xì xào bắn tiếng, có người còn trề môi nhún mỏ
- Lếch chợ thì lếch cho rồi mà về. Sách với báo chi cho mệt đầu. Giỏi sao không làm ông nọ bà kia đi!
Bà quen bán cá biển hấp tốt tính để cho mẹ lựa thoải mái, chút cân lên giá giấy vụn, bà lấy thêm mấy ngàn tiền lời là được chớ gì. Mẹ tôi quên cả cá, lặng lẽ ngồi lựa đám sách và tạp chí. Hình như sách nào cũng hay, có cuốn ngày trước bà mê lắm mà không mua được. Có cuốn phải mượn bạn bè, chuyển tay nhau đến cũ mèm, quăn tít cả cuốn sách. Thế rồi mẹ tôi lựa được bảy tám cuốn, toàn sách hay. Tiếc là còn ít tiền quá, không thì mẹ còn mua nữa.
- Mẹ con mình chiều nay được thưởng thức sách mới rồi!
Bà vui vẻ vỗ vai tôi như với một người bạn. Đọc sách là thú vui mà mẹ truyền cho mấy đứa con, khi ở cái vùng khỉ ho cò gáy không điện không đài này. Cả xóm chỉ có một cái ti vi đen trắng của nhà ông Chín ở xóm, mà người ta chỉ mở để xem thời sự một chút và coi cải lương vào tối thứ bảy thôi, vì sợ hết bình ắc-quy. Trường học thì xa, làm gì có thư viện mà đọc sách. Con nít như chúng tôi đúng là thiệt thòi đủ thứ.
Bà quen bán cá biển hấp chia sẻ với mẹ. Món sách này bà mua được của người bạn có ông chồng làm nghề giáo. Nghe nói ông chết cũng ba năm nay, mới giỗ đầu. Vợ con ông dọn dẹp nhà cửa cho thằng con trai cưới vợ, bà vợ muốn đem bán ve chai đống sách cũ, chứ để chi chật nhà.
Tôi thấy mẹ thở dài. Trên đường về mẹ chợt nói. Chủ nhân của đống sách kia chắc là người kỹ tính và quý trọng sách. Sách được bao bọc cẩn thận, lại toàn sách hay và có giá trị, nên cũng đoán được phần nào con người ông.
Hằng ngày mẹ tôi đạp xe đi chợ, đem những thứ nhà trồng đi bán. Khi thì nắm đậu, khi thì cà, ớt, đậu, mì... Kiếm tiền mua gạo mua mắm nuôi anh em chúng tôi. Đoạn đường hai mươi cây số từ nhà đến chợ cả đi lẫn về. Thường mẹ đi chợ từ lúc ba giờ sáng, lúc mà người ta nói là nên kiêng cữ,"thứ nhất chạng vạng, thứ nhì rạng đông". Thỉnh thoảng bà cũng gặp một vài người đàn bà cũng đi chợ và họ chào hỏi nhau. Không ai biết tên tục của mẹ tôi, từ khi theo ba về xứ sở này, hình như  cái tên của bà chỉ còn là một vết mờ. Hàng xóm người ta gọi mẹ qua cái tên thứ tư của ba, “bà Tư”. Còn những người bạn chợ của mẹ thì gọi bà là “bà sách cũ”, vì thường lúc nào gặp sách cũ bày ở chợ, sắp bị hóa kiếp thành giấy bọc hàng, thì mẹ lại mua lại với giá “ve chai”. Cũng từ những cuốn sách “ve chai” ấy, anh em chúng tôi học được cách làm người từ rất nhỏ. Những cuốn sách của mẹ đã làm nên nhân cách của chúng tôi sau này, khi lớn lên và hòa nhập với xã hội.
Tôi làm việc ở Sài Gòn, lâu lâu gặp một tiệm sách bán đồng giá, hạ giá, tôi thường tạt vô, lại ngồi lựa những cuốn sách văn học hay, sách thuốc, sách nghiên cứu phê bình lý luận, chờ đến dịp về quê lại đem làm quà cho mẹ. Mà hình như, các món quà các con mang về, mẹ thường thích nhất là sách cũ./.  





Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2019

NGUYỆN CẦU



Cầu ơn trời cho em gặp lại anh
Một lần thôi dù trong mơ cũng được
Mình ôn lại chuyện tình yêu ngày trước
Từng nguyện thề trọn kiếp mãi yêu nhau

Mình lặng ngồi nghe sóng nước lao xao
Tựa vai nhau ngắm hoàng hôn thật chậm
Siết tay nhau nghe tình yêu sâu thẳm
Và thẹn thùng khi môi khát môi nhau

Cầu ơn trời cho ta gặp lại nhau
Một lần thôi dù trong mơ cũng đủ
Ta sẽ yêu như những ngày xưa cũ
Em dỗi hờn, anh thì dỗ dành em

Cầu ơn trời em cầu mãi hàng đêm
Đợi anh về cả trong từng giấc ngủ
Dẫu bao lâu em cũng luôn thầm nhủ
Chờ người về dù chỉ ở trong mơ

HNL